Saturday 28 November 2015


THẤY CẢNH NAY NHỚ CẢNH CŨ

Hình như mình đã từng nhắc qua nhiều lần là đôi khi đang đứng ở một nơi nào đó hiện tại lại làm mình nhớ đến một nơi khác đã đi qua. Cũng đơn giản vì hai nơi có nét từa tựa và tâm trạng ngay thời khắc đó cũng vậy.
Mấy tuần trước có chạy ngang một cái hồ gần nhà mà hồi đó giờ nghe qua chứ chưa từng ghé. Hóa ra sát bên chứ có xa xôi gì. Cũng là hồ nước, cây cầu, con đường đi bộ quê quê. Một ở ngay Melbourne và một ở tận xứ Đài trên kia. Cảnh ở Melbourne có leo dốc chút xíu còn ở Đài Loan là vùng núi cao ngất, cách mặt nước biển bao nhiêu thì không nhớ nhưng cao lắm à.  Mà ngộ nghen, nói là kỵ nước thì không đúng nhưng từ nhỏ mình sợ nước vậy mà thích đi đến những nơi có nước mênh mông và chụp hình luôn có dính chút “thủy”. Mỗi nơi mỗi vùng có nét đẹp riêng nhưng nhiều cây xanh bóng mát lại nằm bên bờ nước nhìn vẫn dễ chịu hơn.

Ở Melbourne, một chiều cuối tuần tháng 11             





 Ở Đài Loan năm nào. Xitou National Park hình như thuộc vùng Nantou thì phải, nếu có dịp sẽ viết về nơi núi non yên bình này. Nơi mà mình sử dụng ngôn ngữ tay chân (body language) nhiều hơn là nói nên cũng góp thêm phần yên tĩnh.




 

Wednesday 25 November 2015


CHU DU ĐÓ ĐÂY
Chu du đó đây có thể là đam mê, là một môn giải trí, là nghỉ ngơi, là khám phá những miền đất lạ hay chỉ đơn giản là tò mò. Đi xa hay đi gần mới được gọi là chu du? Tôi chắc mỗi người có câu trả lời cho riêng mình. Theo ngôn ngữ  kiếm hiệp Kim Dung được gọi là phiêu bạt giang hồ, nghe bụi bậm và có sức hấp dẫn vô cùng. Đối với tôi nếu có điều kiện được đặt chân tới một vùng đất lạ, trải nghiệm những thứ mình chưa từng, trò chuyện với những người sống nơi đó, đi qua những con đường mà có thể cả đời mình chỉ in dấu giày một lần, nếm qua những thức ăn địa phương thì đó là một hạnh phúc. “Vùng đất lạ” với tôi là nơi mình chưa từng đặt chân đến, không cần biết khoảng cách từ nhà tính theo đường chim bay hay bướm bay là bao nhiêu.
Đó có thể là một khu công viên cỏ xanh um ở giữa có một cái hồ đầy vịt cách nhà chỉ 15 phút lái xe. Đó có thể là Sun Moon Lake mờ mờ ảo ảo ở Trung phần của Đài Loan.
Hay đó cũng có thể là Malmo vào một ngày nắng vàng trời xanh mà gió lạnh quá chừng.

Để lên kế hoạch và chuẩn bị các thứ cho chuyến đi trước khi khởi hành thì đã đi được một nửa đoạn đường, ai đó đã từng nói thế. Bạn có thể tự đi một mình, solo, đi theo nhóm hay theo tour có người hướng dẫn, điều đó với tôi không quan trọng. Cái quan trọng là mình thấy được gì, học hỏi được gì, trải nghiệm qua những gì từ những chuyến đi đó. Đi để khi trở về có thêm chút kiến thức cho mình, bao điều vui buồn yêu ghét, hay chỉ đơn giản cầm về mấy cái vé xe bus cỏn con để khi nhìn lại à ha, hôm đó tới đây thấy gì ăn gì nhỉ? Trở về để thấy mình còn may mắn hơn rất rất nhiều người và hạnh phúc với những gì đã trải qua và những thứ mình đang có. Và thực tế nhất là trở về để thấy mình rỗng túi, tài khoản ngoi ngóp thấy thương và thế là lao vào cày như điên để có tiền xài những ngày sắp tới và cố tiết kiệm để có tiền đi tiếp.

Thursday 19 November 2015

CÁM ƠN



Như người chèo đò đưa khách qua sông
Phấn trắng bảng đen tựa mái chèo trên dòng nước
Câu hò thay bằng lời giảng qua nhiều lượt
Những bước thăng trầm trên bục giảng bao năm

Ngày nắng ráo ngày lạnh gió mưa dầm
Vẫn miệt mài đem chữ đời mà dạy

Chân rời đò mấy ai quay nhìn lại
Người đã đưa mình cập bến nên danh
Dù chỉ một chặng trên con đường khôn lớn
Mấy ai một lần cất tiếng nói “cám ơn”?

Monday 16 November 2015

NHỮNG CON ĐƯỜNG PARIS
 


Nếu được hỏi khi nhớ về thành phố nổi tiếng hoa lệ Paris tôi nhớ gì nhất thì đó là những con đường.

Có thể là con đường trước một ga metro vắng tanh sau mười giờ đêm, hôm đó gió như giành hết không gian về mình. Tên đường là gì ở quận nào thì tôi chịu, không nhớ nổi sau chuyến bus gật gù năm sáu tiếng, rồi thêm một chặng metro. May là có cô chủ nhà trọ ra rước bằng không chắc thêm một phen vất vả kiếm đường về.

Có thể là con đường dọc sông Seine thưa người vì hôm đó trời mưa, các ô bán sách màu xanh lá hoặc bỏ trống hoặc được khóa cẩn thận. Cứ tiếc rẻ nếu gặp ngày nắng gặp ngày có phiên chợ sách chắc là tiếng nói tiếng cười rôm rả, mình sẽ rề rà quanh đây cả ngày. Cái cảm giác lành lạnh đầu thu với chút gió thổi lên từ sông làm tôi bước nhanh hơn, kéo khóa áo cao hơn lúc nào cũng quên mất.

Cũng có thể đó là đại lộ rộng thênh thang dẫn đến Khải Hoàn Môn mà ai ghé Paris cũng đi ít nhất một đoạn. Con đường này tồi chắc là chẳng khi nào yên lặng cho dù bạn đến đây vào giờ nào. Dãy shop sáng choang hai bên đường, dòng người dòng xe lúc nào cũng tấp nập. Tôi đến đây vào buổi chiều muộn nên con đường đã lên đèn sáng lung linh, xe đông và người càng đông. Lâu lâu lại bắt gặp một nhóm người đứng vây quanh xem các nghệ sĩ đường phố biểu diễn, đàn hát, nhảy múa ảo thuật đều có cả. Tôi đi một lúc lại đứng nhìn, khi thì coi hát, khi thì nhìn vào một chiếc váy sặc sỡ chưng trong cửa kiếng, khi thì chỉ đứng nhìn người qua lại. Sau rẽ vào vài con đường nhỏ cũng đèn đóm lung linh với nhiều quán cà phê, quán ăn mà khách ngồi bên ngoài đông nghịt. Có đi qua những con đường như thế này mới thấy người Pháp khi rời Việt Nam đã để lại văn hóa uống cà phê và ẩm thực nói chung rất đâm.

Rồi những con đường băng qua sông Seine, là cầu có tên cả đấy nhưng tôi vẫn thích gọi là đường. Có cái hẹp dành cho người đi bộ. Có cái rông hơn với một hai lằn xe mỗi chiều dành cho cả xe và người. Hình dáng khác nhau, số lượng và màu sắc các khóa tình yêu đa dạng, quang cảnh hai bên bờ sông cũng khác mặc dù kiến trúc thì tương tự. Và có khi cảm giác trong tôi cũng khác khi qua đến bờ bên kia.

Và còn vô số những con đường tôi đã qua, đã để lại trong tôi những hình ảnh khác, đã cười nói với những gương mặt khác nhau. Và vô số những con đường tôi đã muốn đi mà chưa có cơ hội, luôn tự nhủ để dành lần sau, thêm một cái cớ để quay lại.

Mấy ngày qua biết bao những ngã đường ở Paris đã bị đóng chặt với những nỗi lo sợ, hoang mang đầy trầy xước. Khi mọi chuyện đã qua, cuộc sống trở lại bình thường theo dòng chảy của thời gian thì dù trên bề mặt vẫn là một Paris kinh thành ánh sáng nhưng bên dưới đã loang lổ những vết thương.

Nhớ về Paris. Ta vọng bình yên những phút giây.