Monday 29 August 2016

Con đường cũ


Hôm qua chạy xe lạc vào con đường nhỏ
Bên góc chợ lâu đời
Quán cà phê góc đường không còn nữa
Giờ quán bán linh tinh
Tiệm sách bên hông cũng không còn nữa
Bên trong tiếng nhạc xập xình
Nhớ những ngày đại học
Lật tới lật lui

ghé đôi ba bận
Chẳng đủ tiền mua


Tuyến xe tram 19 vẫn leng keng quẹo ở cuối đường
Một thời tơ mơ
Bốn năm dài tưởng chừng đăng đẳng
Mà lại quá ngắn vô lo?

Giảng đường đâu dạy tôi tất cả
Là những ngày thực tập
Là những ngày chạy vắt giò sau giờ học đến làm thêm
Là những đôi co
Rồi thứ Bảy chẳng ai tìm

Là ba tháng hè lẩn quẩn kéo cày không ngơi nghỉ dạy tôi khôn


Vẫn dáng oắt con
Mái tóc cua tròn
Tôi đời hơn đời tưởng

Mười tám hai mươi hai hai
Biến tấu từng ngày trôi qua như thế
Chân trong giảng đường chân lao lách nắng mưa

Nhớ lại những giờ nghỉ trưa
Những hôm nắng thừa
Tôi từng trẻ con hơn tôi tưởng...

Tuesday 23 August 2016

KTX..Viết cho người không yêu? Cũng không hẳn

Gió không len vào những hành lang tối
Mây như ngừng trôi từ cửa sổ úa màu
Một khung cảnh hỗn độn thấy nao nao
Này sách vở quần áo nồi nêu rồi giày dép
Không gian nhỏ hẹp
Là gia sản của bốn con người
được gọi "sinh viên"

Một đang ngủ vùi
Một cặm cụi ôn thi
Một ngồi cắn bút ghi ghi (hình như viết thư về xin tiền má?)
Một đi gõ đầu thiếu nhi từ sớm

Có những chiều trời còn lóm đóm
Nhìn xa xa mà nhớ quê nhà
Cơm trắng nơi này sao mà đăng đắng
Canh không ngọt bằng canh của nhà quê

Những ngày thật ngắn
Những ngày lê thê
Những chiều về với bộn bề nỗi nhớ

Một tuần sáu Thứ, Chủ Nhật dư
Nào sách vở giảng đường nào cày cọc
Nào những bông đùa ghệ gọc cà phê
Nào những cơn mê giữa mùa thi
Ta bận (..hận)

Có khi thật ngắn có khi như dai dẳng
Rồi cũng trưởng thành từ gió từ mưa
Từ ký túc xá chiều nắng lưa thưa
Khi ra trường vương áo nhau..mùi nhớ.


Sunday 21 August 2016

"The man from U.N.C.L.E"

A mechanic from East side of the wall.
A poor soul with psycho complicated background, lovely strong Soviet accent.
A womaniser with magic hands.
The watch
The rings
The wines...
The music tears through Italian water, vibrates the so called non-sleep city
The ruins
The calls
The chemicals esp. Uranium
And the chemistry of relationships
It seems we all live under some sort of cover and the real identity might never be uncovered.

Tuesday 16 August 2016

Amsterdam vàng cam trong mùi cỏ



Không biết bạn thì sao chứ mỗi lần nghe tên Hà Lan là tôi nghĩ ngay đến rất nhiều thứ nào là hoa tulip, cối xay gió, xe đạp, rồi còn màu cam ngọt mà chói, những dòng kênh và mùi hương đặc trưng cứ thoang thoảng trên các con phố ở Amsterdam. Đính chính là không phải mùi sữa đâu nhé, mặc dù sữa ở nước này nổi tiếng xưa nay đối với người Việt mình. Tôi ghé Amsterdam vào đầu tháng 9 nên trời đã lành lạnh, buổi sáng đầu tiên lại thiếu nắng và có gió nên phải khoát áo choàng khăn. Mọi thứ ‘đặc sản’ của thành phố vẫn đó, chỉ là không đúng mùa để thấy hoa tulip tươi mà toàn hoa gỗ và giấy, nhưng củ tulip được bán vô số ở chợ hoa.

Điểm đặc trưng của Amsterdam mà ai cũng biết đó là những con kênh và những chiếc cầu ngắn được bắc qua. Ngoài việc làm cầu nối qua kênh, đây còn là nơi để đậu xe đạp. Bởi vậy không thấy một cây cầu nào có thành xi măng, mà toàn song kim loại, một công cho nhiều việc?
Các dãy phố ở hai bên bờ kênh với bề mặt phẳng, thẳng đứng và các chóp nhà cong cong tùy theo thời điểm được xây cất cũng đặc biệt. Màu sơn toàn là màu sẫm, hoặc có thêm viền trắng nên làm gương mặt phố trông như một ông bác đứng tuổi, có phần khó khăn. Nhưng bù lại, phần khó khăn đó như dịu đi bởi cái rộn rịp, nhanh nhẹn của các đoàn xe đạp và rồi tiếng chuông xe, nhất là vào buổi sáng.

Cái thú buổi sáng ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng trước một bakery nhỏ bên dòng kênh, nhìn người ta đạp xe qua lại chỉ có ở Amsterdam. Xe đạp cũ mới đủ loại. Và người chạy cũng không ai giống ai, có người mặc đồ lịch sự mặc váy mang boots, rồi có người cà vạt áo vest, có người xềnh xoàng chở thêm một cái giỏ như giỏ đệm bên Việt Nam để đi chợ, có người bận đồng phục đi học, có người lại mặc đồ thể thao…Trông ai cũng có vẻ hối hả, vì thế họ chạy cũng hơi nhanh. Khoảng cách từ dãy phố đến bờ kênh không rộng lắm nên buổi sáng nếu bạn đi bộ thì cũng nên cẩn thận.

Một điểm đặc biệt đối với xe tram ở Amsterdam là trên xe có bác tài và một quầy bán vé ở giữa xe (ngay cửa hông) có nhân viên hẳn hoi. Bạn có thể mua vé trước hay lên xe mới mua nhưng đi chui thì hơi khó à nha.
Với các thành phố ở hướng Tây Âu, tôi không đi solo mà có hai cô bạn đồng hành. Trong chuyến đi 7 tuần thì có gần 3 tuần đi chung với các cô này, nhằm lúc đang mùa nghỉ bên Đức nên hẹn nhau đi chung. Tụi tôi chọn ở guesthouse ngay khu Jordaan, cách ga Amsterdam khoảng 10 phút đi tram. Khu này xưa giờ dành cho giới bình dân, đông nhất là người nhập cư. Với nhiều dãy phố nhỏ, nhiều quán cà phê và quán ăn và gần trung tâm nên rất tiện đi lại.
Căn phố tôi ở nằm kế bên quán Lust. Cô chủ trẻ hôm đó phải đến trường nên đã gởi chìa khóa trong quán cà phê này với đầy đủ chi tiết cách vào nhà. Ấn tượng đầu tiên cũng không tệ. Và sau 2 ngày vẫn là cảm giác đó, hài lòng và không tệ tí nào.
Cũng nên nói một chút về màu và mùi ở Amsterdam (hay màu của Hà Lan nói chung). Về màu sắc thì màu cam (Orange) là màu của hoàng gia Hà Lan và cũng là niên hiệu qua nhiều đời vua. Lấy nguồn gốc từ một thị trấn nhỏ cùng tên ở miền nam nước Pháp từ việc vua Henrik đệ tam cưới vợ là Claudia vào năm 1515 (nguồn: internet). Đặc biệt người dân nước này cũng rất yêu thích màu cam. Y như rằng mỗi lần đội đá banh Netherlands ra sân là cả một trời cam xuất hiện, từ trên sân cỏ đến phía khán giả ủng hộ, ở nhà tôi vẫn hay đùa là “đẹp rạng ngời mà lại chói lóa nên áp đảo đối phương là vì đó”.
Và về mùi thì cũng rất đặc trưng, không lẫn vào đâu được. Nếu bạn đã ngửi qua mùi cannabis (cần sa) một lần sẽ nhớ mãi và rất dễ nhận ra mặc dù không thể diễn tả bằng lời. Chắc là do bệnh nghề nghiệp nên khi đi trên các đường phố ở Ams lúc nào mình cũng nghe thoang thoảng mùi này, nhất là vào buổi tối trong khu đèn đỏ. Trong không khí đặc quánh với dòng người nườm nượp, bên các bờ kênh lung linh, có lúc nghe mùi rất nặng.
Không biết nên buồn hay vui vì đây cũng là một cách để thu hút khách du lịch của thành phố. Nghe đâu mỗi thành phố ở Hà Lan có luật lệ riêng về chất gây nghiện này, nhiều nơi bạn phải có membership card mới được vào các quán để hút. Và card chỉ cấp cho người dân Hà Lan trên 18 tuổi. Trong các “coffeshop” họ chỉ được bán loại thuốc nhẹ tới nồng độ THC nào đó thôi, nhưng theo tôi nếu được trồng được bán tự do thì việc kiểm soát không phải là dễ.
Cùng với màu cam chói chang và cái mùi đặc trưng mà tôi đã nhìn thấy rồi lẫn vào, đôi chân tôi đã in dấu ở thành phố sông nước Amsterdam. Một nơi vừa già vừa trẻ với nhiều điểm riêng biệt chỉ tìm thấy ở nơi này. Một nơi tôi sẽ trở lại, có lẽ vào mùa xuân với hoa thơm và cỏ quen chứ không lạ.







Tuesday 9 August 2016

Nắng về

Chỉ mới hơn bảy giờ sáng mà nắng đã tràn vào cửa sổ. Nắng trải vàng cả thảm cỏ còn lấp lánh sương. Lạnh chứ chưa ấm, nhìn vậy đừng có tưởng lầm mà phong phanh áo mỏng.

Ghé vào đổ xăng khi còn cách chỗ làm chừng 10 phút. Sáng nay ít xe, đường thoáng. Chắc nhờ nắng vàng. Một tay cầm vòi cho xăng vào xe tay kia vẫn giấu trong túi áo dày, mắt nhìn lơ đãng ra trạm xe bus phía trước. Hai cô bé mặc đồng phục vừa cười lớn vừa bước lên xe, váy ngắn lại chẳng thấy mặc áo khoát, tóc tóm cao lắc lư.

Phía sau tự nhiên có tiếng nói mà không biết phải nói với mình hay với ai "Sáng nay trời đẹp cứ như bắt đầu xuân" . Tôi cũng nói một câu vừa như tự nói với mình vừa trả lời người kia "ừ, nắng nhiều. Còn ba tuần nữa hết mùa đông". Nói về thời tiết cũng là một cách làm quen và bắt đầu câu chuyện. ít nhất là đối với tôi. Hồi mười mấy tuổi cho mấy câu bâng quơ kiểu này nhạt nhẽo nhưng càng lớn hay càng già mình thay đổi lúc nào không hay. Có lẽ một phần do tiếp xúc thường với những người có ngày tâm trạng của họ đổi tông đổi màu như bốn mùa riết rồi bị lậm. Biết đâu tôi đã thành một trong số họ.

đổ đầy bình xăng, trả tiền rồi lái xe đi tiếp. Nắng vẫn đổ đầy ngoài sân, tôi mở cửa lách vào bên trong để bắt đầu một ngày thứ Hai lắm việc. Ngày duy nhất trong tuần được dân gian ưu ái đặt tên "Mondayitis". Một triệu chứng thì đúng hơn.
.
.
.

Sau 5 giờ cuối chân trời còn ưng ửng chút hồng xanh. Trong và sáng. Quẹo vào con đường nhỏ quen thuộc lại giật mình vì hoa mận đã nở hồng một góc vườn kia. Cái cây đó không biết đã bao nhiêu tuổi mà năm nào cũng hăng hái nở sớm nhất lại rực rỡ nhất con đường. Trời vẫn lạnh nhưng đã bớt vẻ âm u của buổi chiều mùa đông. Mọi thứ có vẻ hớn hở hơn thứ Hai tuần trước.

Nếu những cây đào thôi không chờ xuân nữa
Mà nứt mình rạng rỡ giữa đông...
Và hai ta thôi bớt lòng vòng
Kẻo sương sớm chạm má hồng rồi tan mất...

Monday 1 August 2016

Monaco- đại gia và gái đẹp


Một đất nước với nhiều cái “nhất” trên thế giới. GDP cao nhất.  Tỉ lệ thất nghiệp thấp nhất (2% trở lại). Đắt đỏ nhất. Thành viên nhỏ nhất của khối UN. Mật độ dân số mỗi km2 cao nhất. Diện tích Monaco chỉ có khoảng 2km2 , chỉ lớn hơn có mỗi Vatican. Monaco còn được dành cho cái tên đặc biệt là “Tax heaven country”, nơi này được những người đi làm ăn lương thích nhất vì không phải đóng thuế thu nhập, tax free. Kể cả các doanh nghiệp cũng bị tính thuế rất thấp. Nhưng bù lại phải đóng bảo hiểm sức khỏe cũng thuộc hàng cao nhất.

Đây cũng là nơi có nhiều đại gia nhất và cả chân dài (?), và số những cặp đôi có tuổi tác chênh lệch nhiều cũng thuộc hạng đông nhất mặc dù không có thống kê chính thức. Chỉ cần nhìn vào hai thế hệ nắm quyền Monaco (được gọi là Prince of Monaco) gần đây cũng đủ thấy sự liên quan giữa đại gia, quyền lực và người đẹp. Prince Rainier (đệ tam) kết hôn với nữ diễn viên đẹp nổi tiếng của Mỹ là Grace Kelly vào năm 1956. Sự kết hợp này cũng một phần làm nổi thêm tên tuổi của đất nước nhỏ bé này. Và con trai duy nhất của họ là Prince Albert (đệ nhị), người đã lên ngôi từ tháng 3, 2005 luôn luôn là nhà bảo trợ của hoa hậu hoàn vũ ( Miss Universe) mỗi năm.

Hình như đã đọc đâu đó một khi hoàng gia Monaco không có con trai nối dõi, chế độ quân chủ(?) (monarchy) sẽ không còn và đất nước giàu có này sẽ thuộc về Pháp. Có thể chỉ là ký kết của một triều đại nào đó thôi, chắc cần kiểm chứng lại. Mặc dù là một nước riêng biệt, nhưng cho tới ngày nay, mọi thứ ở đây đều liên quan đến Pháp. Như là một thành phố tự trị thì đúng hơn.

Và cái nhất cuối cùng có liên quan tới Monaco thuộc về tôi đó là thời gian dành cho nơi này ngắn nhất, chỉ có 3 tiếng đồng hồ. Chỉ kịp ngắm một chút xíu còn lại của buổi hoàng hôn. Lý do là vì Monaco không nằm trong hành trình, chỉ là phút cuối mới quyết định đi. Đáng lẽ là dành 2 ngày trọn vẹn cho Nice nhưng có người khuyên nên ghé Eze, và vì Monaco cách Eze có 10 phút nên sẵn tiện đến luôn cho thỏa cái tính tò mò. Tính ghé ngang xem đại gia có dập dìu như lời đồn hay không, biết đâu mình đổi đời từ đó. Tôi cười nói đùa với anh tiếp tân ở khách sạn như thế trước khi ra khỏi cửa. Ảnh cũng cười cười “Biết đâu”.

Như đã nói ở trên, tôi mua vé ngày từ Nice đến Monte Carlo, thủ đô của Monaco. Nếu nhớ không lầm thì chuyến xe lửa cuối cùng từ đây về Nice là 22:30, bạn nên để ý ga cuối xe chạy đến Nice là ga nào, vì có khi mình bắt đầu từ ga đó mà lúc về tuến xe không chạy đến đó thì phải đón bus về chỗ trọ.  Tôi gặp trường hợp này nên phải chạy lòng vòng kiếm bus như đêm hôm trước. Có ai ngờ ở đây có 2 đêm mà cả hai dêm đều phải bôn ba tìm cách về khách sạn. Chỉ là vấn đề cỏn con nhưng làm tôi nhớ câu nói của Primo Levi (ông bị bắt về trại ở Auschwitz năm 1944 nhưng thoát chết) về lịch sử nạn diệt chủng của người Do Thái “It happened, therefore it can happen again: this is the core of what we have to say”. Chuyện chạy ngược chạy xuôi kiếm xe chỉ là con kiến so với con người nên có những chuyện xảy ra một lần đã dư, mong đừng xảy ra nữa.

Vì đêm hôm trước ngủ trễ nên buổi sáng xuất phát hơi trễ, đến Eze đã quá trưa. Cà kê ở đó cũng lâu, khi ra khỏi ga Monte Carlo đã gần 7 giờ tối. Chỉ kịp đi bộ dạo quanh Port Hercule.

Ga xe lửa nằm trong lòng đất, phải lên nhiều tầng thang cuốn mới đến mặt đường.
Và trên mặt đường, lúc này hơi vắng, trời nhá nhem.  Với tôi con đường trước ga có phần giống bên Ý. Mặt phố sờn cũ cũ, chẳng biết diễn tả sao cho đúng thôi chỉ nói mọi thứ nhìn có vẻ lười nhác như buổi chiều muộn.

Trên đường đi ra cảng ngang qua cái nhà thờ trắng nhỏ nằm lọt thỏm giữa vách núi và biển, phía trước đã thắp đèn.

Ngoài cảng, trời có vẻ sang hơn những cũng chỉ kịp bắt chút ánh hồng còn sót lại.
Qua một quán bar nằm chìa ra nước với kiểu trang trí nhẹ nhàng thoải mái. Những chiếc ghế dựa trắng dài, những chiếc bàn dài kẻ dọc trẻ trung, và những ô vuông màu trắng, lóm đóm ánh đèn. Chỉ thấy vài ba người khách đang ngồi nhìn ra biển.

Dọc theo bờ nước lúc này đã vắng người, chỉ còn những chiếc du thuyền đủ kiểu đủ kích cỡ yên lặng bập bềnh theo từng đợt gió.
Khi quay lại trời đã tối, đi về đường trong cho bớt lạnh. Đi ngang khu Fairmont Hotel và Sun casino, tiếng nói tiếng cười từ trong vọng ra từ trên cao. A'nh đèn lờ mờ đủ thấy khu vườn phía trước với nhiều bậc thang lên được chăm bón khá kỹ, cắt xén gọn gàng. Tôi bước lên đi dạo quanh vườn một vòng, nhìn lại mình thấy phong trần quá chứ không thôi đã lên thêm mấy bậc thang, vào bên trong kiếm một ly cocktail cầm trên tay rồi quay ra dựa lưng vào cây cột sáng bóng mơ màng nhìn ra biển. Tưởng tượng nhiêu đó đã đủ nổi da gà, sến như phim nhỉ.

Tôi chỉ là người khách lạ, đứng bên lề cuộc song nơi này. Thời gian chưa đủ để thấy mình trong đó.

Tiếng nhạc xập xình, văng vẳng sau lưng theo tôi rời khỏi Monaco, bỏ lại sau lưng câu nói đùa đại gia và gái đẹp. Nói nghe vui chứ thời nay đại gia và gái nhan sắc trung trung (đã là gái thì không ai xấu cả) hay điều ngược lại vẫn nhan nhản ngoài đường. Thực tế vẫn tùy duyên.