Wednesday 27 April 2016

MANAZURU-Những ngõ êm ru



Trên đường đi, có những ngả rẽ đưa mình đến những nơi không định trước. Chỉ lỡ một con đường hay quẹo nhầm hướng ở ngã ba cũng đủ để lạc vào một nơi thú vị đầy bất ngờ, ngạc nhiên như có ai đó đặt món quà bên cửa chẳng để lại lời nhắn hay dấu hiệu của chủ nhân. Sau một ngày ngược xuôi, trở về nhà và phát hiện điều bất ngờ kia khi đang loay hoay tìm chìa khóa.
Manazuru là một trong vài ngả rẽ tôi may mắn được đặt chân qua. Đã vô tình thấy ảnh ga Manazuru buồn hiu xám xám khi vào google tìm chỗ trọ ở Hakone. Một nơi tôi chưa từng nghe tên, một chấm bé tẹo ngay vịnh Sagami thuộc tỉnh Kanagawa. Nơi này được tạo thành bởi nham thạch của núi lửa, có lẽ đá trong vùng nổi tiếng cũng vì vậy. Từ xưa giờ trưởng giả mới xây nhà và đắp mộ bằng đá Manazuru.

Một buổi chiều trời trong im gió. Con đường về nhà hẹp lại không có đường dành cho người đi bộ. Vừa kéo va ly vừa lắng nghe tiếng xe sau lưng, có xe chạy tới phải đứng lại nép sát vào tránh đường. Qua trạm cảnh sát. Qua cái bưu điện. Qua tiệm thịt. ..Cứ lên dốc, hai bên có nhiều hẻm nhỏ rộng chừng một mét và giấu trong đó là những căn nhà rộng hơn mình tưởng. Những khu vườn nhỏ trên dốc cao chưa hoa, lưa thưa lá, mùa đông chắc lạnh teo. Lâu lâu nghe tiếng chó sủa ăng ẳng, tiếng bước chân sát rào, nắng mềm dọi qua khung cửa gỗ. Hai bạn trẻ chủ nhà làm nghề viết, nghề in. Một đến từ Yokohama và một từ Hiroshima. Họ dọn về đây được gần hai năm. Đây là nơi để sống, để ở lâu dài chứ du lịch lắm người sẽ cho là chán ngấy.

Từ ga ra bến cảng cũng có mỗi một con đường chính với năm bảy hẻm nhỏ như cái xương cá. Vì vậy chẳng có dịp mở tấm bản đồ ra, nó nằm yên trong giỏ đến ngày sau. Hai tiệm tạp hóa, một 7-Eleven, vài tiệm ăn, tiệm chụp hình, tiệm bánh mì, một khu sinh hoạt chung, một ngôi chùa trên cao. Nhìn chung có vẻ cũ kỹ, hai mặt phố đều sờn, kiến trúc đơn giản như những chiếc hộp được đặt sát nhau. Hai đứa tôi đi một lúc lại ghé vào hẻm nhỏ, chẳng thấy bóng người hay bóng xe. Đất nhìn khô cằn vậy mà với miếng đất nhỏ phía trước nhiều nhà có khuôn viên rất đẹp, trồng đủ loại cây kiểng có kích thước khá khiêm tốn. Có nhiều nhà trồng được cây bưởi trái vàng ươm nhìn không chán mắt.  Biết là chua nhưng nhìn mê quá, hái trộm lại không dám.

Cứ đi như vậy mà gặp bao thứ hay ho. Gia đình kia làm nghề ướp cá, phơi cá bán đã năm đời, họ chỉ bán tại gia. Cá đủ loại, toàn cá được đánh bắt đem về cảng Manazuru. Nhìn cách họ pha muối, pha rượu, đo nồng độ rồi thả từng miếng cá vào, rồi vớt ra, rồi đóng gói cá khô cũng đủ hiểu tại sao nhiều người từ các tỉnh khác lại lặn lội đến đây mua. Tôi mua hai miếng, một ướp bằng rượu và một ướp muối về ăn thử. Chỉ phơi một nắng hay sấy vừa héo nên thịt cá còn mềm, tươi và ngọt. Bỏ vào lò nướng vàng, thêm một cốc rượu sake ấm, nhấm với cải chua, đã đời.

Đi ghé chỗ này chỗ kia nên khi đến bến cảng trời cũng vừa sụp tối, mặt trời lặn đâu mất. Nhiều tàu đánh cá đã về, chiếc này đậu sát chiếc kia đủ cỡ đủ màu. Xung quanh vắng lặng, chỉ thấy xa xa vài chiếc bóng nhỏ đang đứng trên bờ đá thả câu. Ngọn hải đăng ngoài xa cũng tối thui, chẳng thấy ánh đèn nào cả. Tôi ngồi nhìn thẳng ra bến, trời bắt đầu có sương. Co ro. Có thể ngồi đó hàng giờ, chẳng nghĩ gì, chẳng nhớ một ai, chỉ nhìn và nghe…yên lặng. Hành trình dù ngắn hay dài đôi lúc tôi nghĩ cũng cần những phút như thế để soi lại chính mình, để “sạc pin” bộ óc và cả tứ chi.Nhưng nhiều người biết đến Manazuru không phải là bến cảng buổi chiều buồn thiu đó, mà là Cape Manazuru. Nơi có ba cục đá lớn hình cánh quạt còn được gọi là Mitsuishi, là biểu tượng của vùng này. Đây cũng là nơi để người dân quanh vùng ra đón ánh mặt trời đầu tiên của năm mới.
Sáng hôm sau tôi mon men ra cho biết.

Từ bến cảng, băng qua một cánh rừng nhỏ là bắt gặp một cái đẹp khác thoáng hơn, bao la hơn.  Một dãy các cây đào cao to dẫn ra lối đi xuống biển. Có vài cánh phớt hồng, còn lại là chi chít nụ. Đến khi hoa nở đều thì ở đây tôi chắc là nơi ngắm hoa có một không hai vì thấy được cả màu biển xanh tít mù. Ngày nắng trong còn có thể nhìn thấy mấy hòn đảo chung quanh. Nhìn xuống phía xa là hai cục đá to hình cánh quạt, khoảng giữa có sợi dây nối để người ta buộc vào những lời cầu nguyện. Hỏi ra mới biết cục đá thứ ba đã bị sóng đánh ngã mấy năm rồi. Có lẽ buộc miếng giấy trắng nhỏ ở một nơi xa tít ngoài biển, nơi mà tùy vào con nước, tùy vào sức khỏe đôi chân mới đến được thì lời cầu xin hay khấn nguyện sẽ linh thiêng hơn.  Từ trên cao đi xuống bãi biển có rất nhiều bậc thang, dốc hơi đứng. Ở lưng chừng có một quán cà phê sơn toàn màu trắng. Rộng và thoáng với vài chiếc bàn vuông ghế vuông bên ngoài. Trang trí đơn giản bằng mấy chậu bonsai ở bốn góc. Khi tôi đi qua quán chưa mở cửa, hay họ chờ hoa nở rộ hay chờ hè? Ở đây vào ngày nắng ấm tôi nghĩ mình có thể ngồi cả ngày với nắng với gió biển, tạm gác bao xuôi ngược trên kia.

Sáng đó thủy triều xuống, bãi biển toàn đá là đá đủ hình đủ kiểu được phơi ra, bên trên rêu bám đầy. Bước trên những cục đá này đi ra được đến nơi treo giấy cũng đủ thành tâm rồi. Tôi đi chừng hai mét phải mở giày ra, vừa đi vừa gồng bấu chân vào đá cố giữ thăng bằng. Đi được chừng nửa đoạn đường chân run quá nên bỏ cuộc quay vào. Chưa ra đến nơi nhưng đã cầu nguyên trên từng bước chân, và lời cầu xin đã được linh nghiệm. Bạn biết tôi xin gì không? Đầu tiên là đi trở vào được an toàn không trợt té bể mông và sau là có một chuyến đi không bị sứt mẻ gì. Đã về bình an, có ốm đi nhưng tâm trí rất nhàn.
Manazuru nhỏ như một làng chài thời đại mà tôi chưa từng nghe nhắc đến mặc dù ở gần Odawara và Hakone. Con đường về nhà lên xuống dốc bất chợt, nhà được giấu trong cái hẻm bé xíu lên mấy bậc tam cấp, thêm hàng cây nửa lớn nửa bonsai trước nhà. Vì mấy thứ linh tinh như thế mà tôi đã chọn nơi này. Buổi sáng, kéo vẹt cánh cửa mỏng, cái lạnh thoảng vào nhà mang theo mấy chùm nắng non đầu xuân. Đôi chân dưới bàn được sưởi, tay vân vê ly trà thô ấm. Mùi trà xanh quyện vào với cái trong trẻo sớm mai, ước gì đừng đi nữa.
... Bỏ đi nghen về phố nhỏ vắng người
Chỉ có biển ghe chài và những ngõ êm ru
Cho tóc rối môi run bước chân hoài chưa mỏi









Wednesday 6 April 2016

35 Ngày ở Nhật

Đáng lẽ đã đến Nhật vào 5 năm trước kìa, khi cơn sốt mình dành cho xứ hoa anh đào đang ở 39.8 độ. Nóng hực phải chườm đá. Đùng một cái sóng thần ập đến, nước Nhật mất mát quá nhiều từ con người đến tài sản cây cỏ không khí sạch. Mình cũng mất một phần nhỏ xíu so với họ, nhưng lớn lớn so với tài sản trong tài khoản lúcđó. Số là mọi thứ đã đặt trước trả tiền nên dù là thiên tai vẫn không lấy lại 100%.

Bây giờ già hơn, chín chắn và nhiều kinh nghiệm đi hơn. Nhất là sốt đã hạ nhiệt, mát rười rượi nên khi đặt chân lên đất Nhật ít vồn vã hơn mình tưởng. Có lẽ một phần vì toan tính đi Châu Âu, đã xin nghỉ được thời gian đủ dài để làm một vòng những nơi mà lần trước chưa có dịp vậy mà bản tính nhát gan lại trỗi dậy. Bao nhiêu chuyện lùm xùm, sợ lạc đạn nên thôi. Đi Nhật, lần đầu. Thôi đi luôn 5 tuần cho khỏi hối hả ngược xuôi.

Ghé từ giữa tháng Ba.

Ở đây sạch và yên lặng quá. Đó là những cảm nhận đầu tiên khi mới đến. Sau 3 tuần, qua nhiều thành phố, vẫn là sạch và yên. Trên xe lửa lâu lâu lại có tiếng nhắc để điện thoại di động silent và tránh trả lời máy. Nhà hàng đang có khách rất đông mà nhìn bên ngoài tưởng bữa nay nghỉ bán. Cho đến tông quần áo họ mặc cũng mang một vẻ trầm tối, lặng lẽ. Trừ màu tóc.
Thấy ai mặc xanh đỏ tím vàng khỏi cần mở miệng cũng biết người đó chỉ ghé đây chơi. Kinh nghiệm cá nhân nên khỏi nhìn  đâu cho xa.

Thời gian rộng. Đủ cho mình trải nghiệm những cách ăn ở, đi lại ( chủ yếu vẫn bằng train) và va chạm với những người khác nhau.

Một Takayama đẹp cổ như người già. Phố nhỏ, yên. Ấn tượng với hai đôi tay đôi chân dài quá khổ trên cầu. Và khiêng valy mình vào phòng là hai bác gái nhỏ người chắc đã quá sáu mươi. Giằng lại cách nào cũng không xong, thôi buông. Hình như số lượng người sống khỏe sống thọ đông nhất ở Nhật thì phải.

Một Toyama trẻ hơn, ồn ào hơn. Lần đầu ở Airbnb, với tấm bảng nhỏ hình chữ nhật "welcome... " treo lủng lẳng trước phòng đã đạt điểm 90.

Matsumoto castle với mình cho đến bây giờ vẫn là đẹp nhất dù lúc đến vườn hoa mới lấm tấm nở. Cho điểm nhỉn hơn cả Himeji.

Manazuru nhỏ như một làng chài thời đại mà mình chưa từng nghe nhắc đến mặc dù ở gần Odawara và Hakone. Con đường về nhà lên xuống dốc bất chợt, nhà được giấu trong cái hẻm bé xíu lên mấy bậc tam cấp, thêm hàng cây nửa lớn nửa bonsai trước nhà. Thơ. Buổi sáng, kéo vẹt cánh cửa mỏng, cái lạnh thoảng vào nhà mang theo mấy chùm nắng non đầu xuân. Đôi chân dưới bàn được sưởi, tay vân vê ly trà thô ấm. Mùi trà xanh quyện vào với cái trong trẻo sớm mai, ước gì đừng đi nữa.

Vậy mà  hai ngày sau lại bùi ngùi đi tiếp. Bước tới giữa bậc thềm còn quay lại hỏi bạn chủ nhà ở dài hạn chắc rẻ hơn nhiều chứ ha?

Rồi leo núi tìm mây. Lake Ashi hôm đó gần như chìm trong mây. Tuyết rơi lả tả.

Rồi mưa ở Takamatsu, băng qua cây cầu dài ơi là dài, cảnh đẹp trên đoạn này theo mình nên thêm vào list phải đến nếu ai đi xuống hướng Hiroshima. Rồi còn món mì sanuki udon đặc sản bên đất này cũng thêm vào list ẩm thực nhé. Cảnh đẹp đồ ăn ngon lại thêm vụ bỏ quên máy ảnh trên xe lửa. Một phen hú hồn.

Ueno park đẹp, hoa ngập trời người ngập đường nên nhức đầu quá bèn qua bên Yokohama ở, cả đường hoa là của riêng mười mấy mạng lác đác. Hoa trèo ngập hai bên bờ sông.

Rồi Yamadera với 1000 mấy bậc thang. Hoa chưa nở cũng chẳng phải thu mà đẹp ngất cần ngừoi đỡ. Cheo leo.

Thêm Ginzan Onsen lọt thỏm giữa núi. Tuyết còn nhiều, đã tan cũng nhiều nên lạnh co ro. Hai dãy phố dọc bên bờ kênh chìm lờ mờ trong sương, trong khói bốc lên từ đặc sản của vùng là nước khoáng.

Tạm thời chỉ nháp bi nhiêu. Chi tiết từng nơi về có thời gian dài dòng kể lể sau.

"...Tôi đang đi
Bao giờ bạn bước qua ngạch cửa?

Cứ đi đi mà
Thả hồn vào từng ô cửa lắm lúc đầy hoa"