Friday 28 October 2016

Hoa thơm cỏ lạ- Từ Melbourne đến Canberra



Cứ nói hoài mà chưa có dịp đi xa để tìm hoa thơm cỏ quen vào mùa xuân ở Hà Lan. Lần này có dịp đi gần tìm đến vùng có hoa thơm cỏ lạ. Floriade thay cho Keukenhof. Một chuyến đi có đủ nắng mưa lũ lụt và lắm sắc màu. Lần đầu tiên phải chạy xe qua mấy con đường ngập như sông, nước lấp xấp gần hết bánh xe, cứ tưởng phải kẹt lại giữa chừng. Thấy mấy chiếc xe đã lạc xuống vệ đường chắc cho trợt bánh không cách gì lui lại, hai chiếc khác chết máy nằm yên. May mà xe mình dễ thương bò chầm chậm cuối cùng cũng qua.

Đáng lẽ đi Adelaide để tìm đến Barossa Valley thử rượu nhưng coi bộ tửu lượng chưa cho phép nên đành hoãn lại. Đó là lý do phụ còn lý do chính vì hai ngày trước khi đi bên đó bị bão quét qua, tệ nhất từ trước nay. Cả tiểu bang Nam Úc mất điện. Nghe đâu có nhiều nơi hơn 24 tiếng sau mới có điện trở lại. Một phần cũng do 40% nguồn điện của tiểu bang được cung cấp từ..gió.

Thế là đổi hướng.

Bendigo mưa mờ mịt. Có tí xíu nắng vào buổi trưa còn lại mưa suốt. Mấy chiếc xe điện, mấy khóm tulip sũng nước.

Những cánh đồng vàng canola dẫn đến Shepparton. Cái này đúng là không tìm mà gặp, con mồi tự kiếm đến thợ săn. Năm rồi chạy hết cả xăng mới thấy một mảng vàng, bắt gặp mừng líu ríu. Năm nay chẳng tìm mà hắn vàng ươm dọc hai bên đường, có điều hơi ngấn nước và hoa chưa nở đều. Chạy suốt chẳng thèm ngừng lại, nhiều quá người ta lại chán chê là vậy. Nghe đâu những nhà nông trồng canola năm nay thất thu nặng vì mưa nhiều quá. Tận mắt thấy thì đúng thật.

Rồi những ‘cánh đồng” bạt ngàn hoa trắng. Nhìn thì giống cây cherry nhưng cũng có thể các cây họ đào. Chỉ một màu suốt một quãng dài. Những đoạn khác nước ngập như sông, buồn hiu.

Canberra là điểm đến cuối cùng. Gió lạnh tê. Mây thấp. Các con đường ngay trung tâm vắng tanh, chả bù với ngày cuối tuần ở Melbourne. Mười năm trở lại cũng vẫn còn không khí trầm trầm nhưng khác với nét trầm của Tasmania. Có vẻ thoáng hơn.

Hôm đó mọi người đều dồn về nơi có lễ hội hoa Floriade bên bờ hồ Burley Griffin. Thật ra Floriade kéo dài cả tháng giữa tháng Mười nhưng chắc bà con nghe vụ lớn nhất Nam bán cầu, cả triệu hoa tulip nên đổ về. Lại vào cổng tự do nên đông quá là đông. Cũng là tulip nhưng được trồng trong công viên rộng, lại sát bờ hồ nên thơ hơn cánh đồng khô đầy đất đỏ thẳng tắp ở Silvan, Victoria.

Trích một đoạn đã viết trên đường về khi đang bị lạc

“GPS cứ muốn quẹo trái mà điệp khúc "road closed" cứ lặp lại ba con đường liên tục. Mưa liền tù tì mấy ngày, hôm kia có đoạn đường ngập gần hết bánh xe tưởng phải quay lại mà đang hăng máu nên cứ càn tới rồi cũng qua được. Mấy cánh đồng canola lấn ngấn nước. Sáng nay trên đường về nắng ngập đường, hoa vàng rực. May mà nước đã rút nhưng đường cũ bị khoá, phải U-turn đi ngả khác.
Nhiều khi nghĩ không phải mình muốn thay đổi, rẽ hướng khác mà do hoàn cảnh thôi. Muốn đi con đường cũ gần chết mà có được đâu. Sợ bị lạc. Con đường mới cũng lắm thứ hay ho, ngó trước ngó sau, ngó ngang ngó dọc vì cảnh đẹp quá nên lạc thiệt.
Vẫn chưa thấy đường ra"




Saturday 22 October 2016

Mainz và tô phở Bắc

Nhớ một buổi chiều ở Mainz, đi ngang qua khu trung tâm thấy đông người vừa ngồi vừa đứng mình cũng tò mò ghé xem thử. Thì ra lúc đó gần có bầu cử nên có mấy hoạt động tranh cử ngoài trời để các ứng viên tiếp xúc với dân. Có vài cái bàn dài, vài quầy dựng lên để bán đồ ăn. Mình cũng bon chen mua một combo 8eu gồm ly rượu, một ổ bánh mì với sausage. 

Ngồi ăn cùng bàn với mấy bác người Đức, hai bác trai với ba bác gái. Hành trang vắt vai chỉ duy nhất tiếng ‘cám ơn’ bằng ngôn ngữ địa phương, trò chuyện với mấy bác chỉ nói được vài từ tiếng Anh mình hiểu được vậy mà cũng qua một buổi chiều vui vẻ. Một bác còn mời thêm 1 ly rượu mà từ chối hoài không xong nên thôi cứ cạn ly. Uống hết ly đó bác lại ra dấu thôi thêm ly nữa rồi về.

Trời tối mới đứng dậy chào mấy bác để về chứ ngồi thêm nữa sợ không biết “đêm nay ai đưa em về”*.


Hơi lơ mơ, vậy mà trên đường về nhà trọ gần Mainz Hauptbahnhof lại còn nhìn rõ phát hiện ra một quán ăn Việt. Một quán ăn gia đình nhỏ nhỏ mình không nhớ tên, kê chừng năm chiếc bàn mỗi bàn hai ba ghế. Hình như gần giờ đóng cửa nên quán vắng, chỉ còn một anh tóc vàng ngồi ăn trong góc.

Vừa bước vào thấy một bác lớn tuổi mặc áo trắng như đầu bếp đứng gần cửa liền nói luôn tiếng Việt “Bác ơi có món gì nóng nóng cho con một tô”. Bác cười cười nói “ủa sao biết tôi người Việt? Bảng hiệu đâu có chữ Việt nào”. “Hơn 2 tuần rồi con không nói tiếng Việt nên thấy bác con đoán 80% người mình nên mừng quá hỏi đại”. Rồi bác kêu là tối rồi trời lại lạnh thôi ăn phở đi cháu, bác người Bắc nên chỉ nấu phở Bắc. Mình xin thêm ly nước chanh trong khi chờ phở.

Quán trang trí đơn sơ, vài tranh vẽ phong cảnh đồng quê treo trên vách trái. Vách phải là menu có hình ảnh, tiếng Đức và tiếng Anh. Trong một góc khuất gần lối vào bếp có cái bàn thờ nhỏ khói đang kéo sợi, kế bên là hai quả táo màu xanh. Anh tóc vàng ăn xong trên dĩa còn chút mì, kêu tính tiền. Một chị đi ra vừa cầm hóa đơn vừa cầm cái hộp. Anh trả tiền rồi lấy nĩa đùa phần ăn còn lại vào hộp gọn hơ. Nói lớn tiếng cám ơn rồi tay vác ba lô tay cầm hộp  đi ra cửa. Khách quen, chị nói.


Quán đúng là do bác trai làm chủ, bác đứng nấu và có hai người con ra phụ. Tô phở bác bưng ra to vật vã, nóng hổi, thơm mùi rất phở như lâu lắm mình chưa được ăn. Sau bác còn tự đem ra thêm một chén chè (là chè ngọt nhé, không phải trà). Khi trả tiền bác cứ từ chối không lấy, nói là lâu lắm mới thấy người Việt từ nước khác ghé nên thôi. Năn nỉ cuối cùng bác lấy 5eu, “cho cháu khỏi ngại tối về lại mất ngủ”. Một ngày no say, tối về lên giường rà nghe bài “Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời người ơi…” của bác Phạm Duy cho thêm hợp tình hợp cảnh.

Lúc nào cũng có nhiều chuyện xảy chung quanh khiến mình quên quên nhớ nhớ nhưng có những buổi chiều, buổi tối như vậy khó có thể mà quên.



* Nguyễn Ánh 9

Tuesday 11 October 2016

Hạnh phúc

Đọc một cuốn truyện hay..ừ là hạnh phúc
Xem một đọan phim hay cũng là hạnh phúc
Nếu đơn giản vậy thôi thì gom tay..cả chục
Những hạnh phúc giản đơn ta vẫn coi thường

Hạnh phúc..
Khi trầm mình giữa một rừng hoa dại
Vàng ươm

Hạnh phúc..
Khi thở cái không khí mát lành lạnh
sau cơn mưa

Hạnh phúc..
Khi nhìn nắng lưa thưa lọt qua tay
mang màu vàng cháy

Hạnh phúc..
Khi được ngáp dài mỗi sáng..
Khi biết mình còn có thể tỉnh sau những cơn mê

Hạnh phúc..
Được nhiều quá có khi người ta lại chán chê.

Và hạnh phúc..
Khi có thể quên những gì mình không muốn ....nhớ!!!

Wednesday 5 October 2016

Aarhus mộc mạc



Aarhus đón tôi bằng cái nắng êm êm, lành lạnh của những ngày cuối tháng Chín.  Sau gần ba tiếng ngồi xe lửa từ Copenhagen, bước ra khỏi ga trung tâm cũng hơn 12 giờ trưa. Hít vào một hơi thật mạnh, có cảm giác mình hít thở vào cái khí rất “sạch”, sạch hơn cả không khí mình hít thở trong hai ngày vừa qua cứ tưởng là đã trong lành lắm rồi. Có lẽ do thành phố nhỏ hơn, ít người hơn và gần biển hơn nên rất thoáng. Và có lẽ sự trẻ trung toát ra từ những người chung quanh.
Aarhus là thành phố lớn thứ hai của Đan Mạch, nhưng dân số chỉ vào khoảng 300000 người. Trong số đó phần lớn là những người trẻ, còn đi học. Đây là thành phố sinh viên, chỉ mỗi Aarhus university đã có khoảng 35000 sinh viên đang học. Ngoài ra còn nhiều trường khác nữa nên trên đường bạn gặp người trẻ là đa số. Cũng vì thế mà các quán cà phê chắc ăn nên làm ra, đi ngõ nào trong phố cũng gặp ít nhất vài quán.

Thành phố trẻ nhưng lạ cái là sau khoảng sáu giờ chiều những con phố ngay trung tâm chỉ lác đác vài người qua lại, hầu hết các hàng quán đều đóng cửa. Mấy dãy bàn ghế bên ngoài được xếp lại gọn gàng, mấy cây dù cụp xuống buồn hiu, đi một đoạn xa xa mới thấy một vài quán ăn còn sáng đèn. Nhìn từ bên ngoài đố ai biết được đây là thành phố có nhiều người trẻ. Có lẽ những người chủ không trả nổi tiền over-time cho nhân viên vì lương bình thường đã quá cao? Hoặc có lẽ nhân viên không thèm làm thêm vì làm đến năm giờ đã đủ? Hay các bạn trẻ ở thành phố này học rất chăm? Bao nhiêu câu hỏi đó cứ lảng vảng trong đầu khi tôi nghe vọng tiếng bước chân của mình qua các con phố.


Aarhus gây ấn tượng với tôi ở cái nét êm êm, buồn buồn như chính con sông chảy qua thành phố. Và những người đồng hương tốt bụng.
Chuyện là vầy. Aarhus là một ngả rẽ không định trước. Ban đầu khi tính đi Đan Mạch tôi chỉ nghĩ tới Copenhagen, ở đó vài ngày rồi về Dresden. Nhưng trên chuyến tàu từ Hamburg đã bắt gặp hình ảnh Aarhus từ một trang báo. Cái tên đã thu hút tôi và thế là a-lê-hus. Đã tìm hiểu (sơ sơ) và đọc một vài trang mạng trước khi đi thì thấy thành phố cũng nhỏ, chỉ có vài nơi đáng xem nên chỉ mua vé xe ngày trước ngày sau về lại Copenhagen. Đến nơi mới vỡ lẽ đã quên đọc phần “Sleep”. Cứ nghĩ mình ngủ có một đêm thôi mà đặt chỗ ở làm gì tốn nhiều thời gian.

Bước ra khỏi ga nhìn quanh một lượt không thấy hostel, hotel hay chỗ trọ treo bảng chớp tắt như những ga tôi đã đi qua. Cũng liều không xin tấm bản đồ. Đi tà tà qua dãy shopping chính trong phố, Stroget, dạo một vòng qua hai ba con đường kế vẫn chẳng thấy gì nên hơi lo. Qua thêm một con đường nữa thì thấy hai cái khách sạn nhìn sáng sủa, chắc là đắt lắm nhưng cũng vào hỏi thử. No vacancy. Và giá cho một phòng đơn tính ra khoảng 160eu/đêm. Là ngày trong tuần mà lại hết phòng, mà sao mắc thế? Trước khi đi chuyến này tôi đã quyết ở không quá 40e/đêm, chỗ nào hét giá cao hơn coi như đã mất một vị khách rất duyên dáng lịch sự và ngăn nắp. Mấy đứa bạn nghe tôi nói vậy đứa nào cũng cười ha hả, đế thêm một câu là nghèo mà chảnh.
Không nhớ tên đường là gì nhưng kế bên một trong hai khách sạn là tiệm tạp hóa, bán đồ hộp Á Châu. Thấy chữ Việt nên mừng quá tôi liền vào hỏi thăm. Chị chủ tiệm cũng dễ thương, vui vẻ. Tôi kể sự tình, đi một mình, chỉ cần chỗ ngủ một đêm thôi. Hỏi chị có biết hostel nào ngay trung tâm không thì chị nói ở đây bao nhiêu năm mà chưa nghe, chỉ biết khách sạn kia trên đường đi về mỗi ngày, cách đây khoảng 15 phút bus.
“Em đi thử, chỗ đó xa trung tâm chắc còn chỗ”

Rồi. Mua một vé bus 20DKK (Danish krone), gần 3eu, đi theo hướng chị chỉ. Đúng là đi khoảng 15 phút đến một dãy phố, có cái hotel bên đường cũng bề thế. Vào hỏi thử, 175eu/đêm. Tá hỏa. Phòng đã được đặt hết nhưng anh ở quầy tiếp tân kêu ngồi chờ khoảng nửa tiếng đi vì có người chưa confirm. Tôi ừ hử nói ra ngoài chút xíu quay lại rồi trốn luôn.

Đón bus quay lại tiệm tạp hóa để bắt đền chị chủ.
“Tội nghiệp hôn. Mà đi sao không chuẩn bị trước, book trước, dù gì cũng là con gái, lại đi một mình”
“Dạ em biết, nhưng nghĩ giữa tuần đâu đến nỗi nào”.
Lúc này có hai người đang đứng gần quầy chờ tính tiền. Hai bác đang nói chuyện với nhau, cũng là người Việt. Thấy vậy tôi liền bắt chuyện rồi hỏi thăm, bác trẻ nói ở gần cảng có hostel, nhìn hơi tối nhưng có người quen từng ở qua nói cũng ok.  Vậy thì may quá. Bác chỉ sơ sơ cách đi, mà nếu đi không tới thì cứ hỏi người đi đường họ sẽ chỉ cho lo gì.
Bác lớn tuổi nãy giờ đứng bên nghe tới lúc mình sắp đi mới lên tiếng.
“Nếu thấy ở không được thì trở lại đây trước 5:30, bác chở về nhà bác ngủ. Shop của bác ở ngay góc bên kia đường. Nhà chỉ có bác và bác gái”
Nhìn theo tay bác chỉ thì thấy một shop nho nhỏ ở góc đường đối diện, bác sách báo, card điện thoại và các thứ linh tinh.
“Dạ, con cám ơn bác nhiều. Ở được hay không thì chút nữa con cũng sẽ quay lại”.

Thế giới này vẫn còn lung linh hơn mình tưởng.

Đó là City Sleep-in hostel, cách ga tầm mười tới mười lăm phút đi bộ. Nghe tên quen quen nhớ tôi đã đọc thấy cái tên này ở đâu đó. 30eu/đêm, phòng nữ bốn giường. Phía sau cánh cửa là bốn cái locker rỉ sét, kẻo kẹt và không cái nào đóng lại được.

Tôi là người đầu tiên vào phòng, chọn cái giường trên cao. Sau đó thêm một cô bạn trẻ người Đức, từ Munich. Rồi bà bác ho sù sụ, không rõ người nước nào. Buổi tối thêm một cô bạn trẻ tóc vàng to gấp ba tôi, nhìn tướng đoán vậy thôi. Khi nàng vào chỉ còn một cái giường trống phía trên bà bác, giường tầng lại thiếu cái thang. Tôi quên cô ấy leo lên leo xuống bằng cách nào mà chỉ nhớ những tiếng chửi tục vang lên suốt đêm chen lẫn trong từng cơn ho dai dẳng.


Nói lại chuyện hôm qua sau khi check-in đã quay trở lại cám ơn mấy bác đồng hương như đã hứa. Trời vừa tắt nắng mà trên đường vắng tanh, chỉ lưa thưa vài người qua lại. Mới đầu tính đi vòng vòng trung tâm nhưng thấy vắng quá cũng buồn nên mua một cái burger rồi vừa gặm vừa tán gẫu với mấy bác. Trò chuyện tôi được biết thêm cuộc sống của người Việt mình bên này, và xã hội bên này nói chung.

Đan Mạch và các nước Bắc Âu được nhiều người biết đến như là “welfare state”, theo nghĩa bình dân là các nước này tài nguyên dồi dào, dân ít nên chính phủ rất “cưng” người dân. Nếu bạn không có việc làm chính phủ sẽ nuôi, không phải sợ đói sợ rét. Cuộc sống đầy đủ ít lo toan hiện rõ ra bề mặt của thành phố, với những gương mặt thoáng qua trên đường. Họ khoan thai, và “lành”. Cái bon chen xô bồ của nhiều thành phố ở Châu Âu tôi đã qua dường như vắng mặt nơi đây. Bạn có thể vô tư đi lại không cần lúc nào cũng kè kè các đồ cá nhân, không sợ bị cướp giật hay móc túi.
Chỉ có điều tiếng Đan Mạch là một trong những thứ tiếng khó học nhất, cả viết và nói nên đối với người di dân chắc học tiếng Anh để giao tiếp sẽ dễ dàng hơn. Hầu hết những người tôi gặp ai cũng giao tiếp bằng tiếng Anh rất sỏi. Cách để nhận biết chữ Đan Mạch là có dấu gạch chéo trong chữ O và trên chữ A có cái vòng tròn nhỏ như kiểu mình viết độ C và hay thấy chữ a với e viết liền nhau. Trên chữ A trong Aarhus khi viết có vòng tròn bé xíu này.
Trên đường về hostel tôi đã đi lạc một vòng, nhờ vậy mà thấy được vài nơi nổi bật. Nhìn thấy Aarhus Cathedral, nơi vừa là biểu tượng vừa là nhà thờ lớn nhất thành phố này và dài nhất Đan Mạch (93m). Được bắt đầu xây dựng vào thế kỷ 12 nhưng đến giữa thế kỷ 14 mới hoàn tất. Kiến trúc bên trong ngay từ đầu được xây như kiểu các nhà thờ bên Rome nhưng vào khoảng 1449 đã được xây sửa lại theo kiểu Gothic và giữ cho đến hiện tại. Kế bên là Aarhus Cathedral school cũng được xây cùng thời, trên 800 năm, cho đến bây giờ vẫn là trường trung học lâu đời nhất trên thế giới ( các con số lấy từ internet)
Đi ngang qua Aarhus theatre lúc đó đã đóng cửa, êm ru. Chỉ thấy một cô bé khoảng năm sáu tuổi mặc đầm rất xinh đang nhảy cò cò phía trước trong khi mẹ đang nói điện thoại.
Đi ngang cái bar có bảng hiệu đỏ chói “The Australian Bar”, thiệt có chút nhớ nhà. Tính tạt vào uống chút gì đó cho ấm người nhưng thang lang cả ngày hơi mệt thôi về nghỉ sớm mai đi dạo tiếp. Mà nghĩ lại uống phải có bạn có bồ mới vui, lại lâu xỉn chứ uống một mình mau gục.
Sau một đêm ngủ chập chờn, mở mắt ra là một ngày đẹp trời. Ăn sáng ngay hostel, đơn giản chỉ bánh mì, jam, và một trái táo. Thấy trong phòng ăn sáng toàn là mấy em choai choai nên mới hỏi anh phục vụ xem ở đây sắp có vụ việc gì hay sao mà nhiều người trẻ thế. Anh này cho biết là sắp khai giảng năm học mới, trong lúc chờ lấy phòng ký túc xá/nội trú các bạn này phải tự kiếm chỗ ở để chờ. A ha, chắc đây là lý do tại sao chỗ trọ nào cũng hết phòng.
Điểm đến đầy tiên là ARos, viện bảo tàng nghệ thuật lớn ở đây (Aarhus Art Museum). Ở đây chủ yếu trưng bày các tranh vẽ, mô hình và các tác phẩm khác của các nghệ nhân người Đan Mạch. Tôi không rành về nghệ thuật nên chỉ xem sơ qua.
Chỉ nhớ bức họa tên là En gondolier (A Gondolier) do Ditlev Brunck vẽ vào năm 1832 bằng sơn dầu trên canvas. Tranh vẽ một anh chèo thuyền đang ngồi trên ghế quay lưng nhìn ra dòng kênh, đầu chồm qua thành ghế nhìn xuống. Xa xa là các tòa nhà sát bờ nước, thêm một tháp đồng hồn cao ngất phía sau. Cảnh này như ở Venice.
Tầng trên cùng của ARos là một vòng tròn 360 độ toàn bằng kính theo màu thứ tự của bảy sắc cầu vòng, bạn có thể đi vòng quanh bên trong để nhìn toàn cảnh thành phố. Buổi sáng trên cao lạnh tê, lại nhiều gió. Tôi đi chậm nhìn từ từ. Tự nghĩ ý tưởng này hay quá nhắc con người ta phải nhìn đời qua lăng kính đủ màu mới sống  và tồn tại vững được. Đi một hồi gặp anh kia cũng đi một mình, thấy tôi liền làm dáng nhờ chụp dùm tấm hình kỷ niệm. Nhìn bộ máy chụp ảnh đồ sộ, tôi nghĩ anh kén chuyện hình ảnh nên chẳng thèm lấy điện thoại để selfie.
Nơi để lại ấn tượng nhiều với tôi là Den Gamle By (The old town). Từ trung tâm có thể đón bus đến đây nhưng thấy trời nắng trong quá nên tôi đi bộ. Dọc bờ sông Aarhus gần phố còn thấy nhiều người ngồi phơi nắng, đi xa một chút chẳng còn thấy ai. Cứ thế tôi đi tà tà. Mất gần nửa tiếng.  Đây như là một khu bảo tàng mở, gồm hơn 70 ngôi nhà xưa từ nhiều nơi trong nước được đem về đây trên một khu đất khá rộng và được thiết kế như một khu phố ngày xưa của Đan Mạch.

Có hồ nước, có ghe, có quán ăn, quán cà phê, tiệm bán đồ sứ, các khu dân cư với vườn rau, cây ăn trái.. Những căn nhà mái xuôi đủ màu, đủ kiểu, kích cỡ khác nhau nhưng có một điểm chung là nhà gỗ, các thanh gỗ sậm màu nổi ra bên ngoài. Căn nhà cũ nhất được xây vào năm 1597. Các bảng hiệu hoa văn kiểu cọ, chữ mờ nhạt. Bắt gặp chiếc xe đạp này có từ năm 1927 trước một cửa tiệm. Mùa ấm hay vào những ngày khác thì không biết sao chứ khi tôi ghé nơi này khá vắng. Tôi như “chìm” vào ngày xưa mà không bị ai quấy rầy như những địa điểm du lịch khác.  





Rời Den Gamle By tôi đi trở lại khu trung tâm.
Thời gian còn lại ở Aarhus tôi mua một ly cà phê ngồi nhâm nhi trên phố ngắm kẻ qua người lại. Buổi trưa không khí vui vẻ hơn, các quán cà phê, quán ăn khách ngồi đông vô kể. Thì ra nơi này trẻ thật. Tôi ăn trưa rồi về hostel lấy đồ và ghé ngang chào mấy bác đồng hương trước khi đón xe về lại Copenhagen. Gặp được bác gái vợ của bác lớn tuổi đã hứa chở tôi về nhà hôm qua, bác hỏi một câu mà đến giờ mỗi lần nhớ lại hay kể lại tôi đều cười mém té. “Con ở Úc qua ha, vậy bên đó con ở làng nào?”

Aarhus chỉ có vậy, đơn giản, mộc mạc, trẻ trung một cách khác với những thành phố ở Châu Âu nhưng cũng có cái hay của nó. Chắc đây không phải là điểm “hot” của khách du lịch nhưng một khi đã ghé qua rồi sẽ lắng lại trong bạn một chút gì đó nhẹ nhàng và một chút ..thơ
Khoác áo choàng khăn chiều lang thang phố lạ
Nơi những dấu chân in lại chỉ một lần
Ánh nhìn đó vẽ lại thoáng bâng khuâng
Mặc chân trời nhập nhòa pha xanh pha tím…