Mấy tháng trước khi nói chuyện đi tôi đùa với mấy đứa chỗ làm là New York chưa từng nằm trong bucket list nhưng Nuuk-York thì có. Một đứa nói coi chừng mấy thứ look-a-like, sound-a-like hay gây chết người. Không chết thì cũng bị...thưa như mấy hãng bảo hiểm nghề nghiệp hay khuyến cáo.

Nói hoài mình "gà" nên nhát, lại hay nghe lời. Bỏ Nuuk. Đi York. Giờ ngồi đây nhớ chuyện "Ở đây có bán cá tươi".

York lọt ở giữa chuyến đi. York ấm hơn Edinburgh và những nơi đã qua ở phía Bắc nhưng lạnh hơn London. Mưa nhiều như cả xứ UK.

Hôm qua ngồi trên bus về nhà tôi nghĩ may mà bữa trước mình không cancel chỗ airbnb này. Đó giờ một khi book chỗ nào tôi hiếm khi thay đổi, chẳng hiểu sao mấy bữa trước có ý định. "Nhà" có hai tầng, nằm trên dãy phố cách trung tâm 15 phút đi bus. Đó giờ tôi hay làm biếng nói chi tiết chỗ ở nhưng chỗ này không nói không yên. Cách trưng bày trong nhà rặt Anh từ cửa bước vào. Những tấm gương khắc chạm trổ gì gì mà chẳng tấm nào đơn giản hình chữ nhật như vẫn thường thấy ở nhà. Bình lọ văn hoa khắp nơi, chỗ nào có khoảng trống là có kê bàn ghế, có đèn có lọ hoa hay vật trang trí. Ghế thêu chưng khắp nhà. Khiêng valy lên đã đụng lắc lư một cái bình trắng chạm hoa, mém rớt. Bậc thang lót thảm, giữa mỗi bậc là thanh kim loại kềm cho thảm khỏi xê dịch. Nhà rộng không biết mấy phòng nhưng chủ nhà báo cáo khi đón tôi ở cửa bà có bảy đứa con. Đã dọn ra gần hết. Cửa phòng nhiều vô số. Tôi luôn tự hào trí nhớ mình chưa tệ lắm nhưng bà vừa dẫn lên phòng vừa chỉ nhà tắm toilet, mười phút sau tôi đã lạc. Kiểu này chẳng ai nhắc tự nhiên mình đi nhẹ bước khẽ dịu dàng hơn bình thường trăm lần.

Thường khi đến một nơi mới sau khi check-in tôi sẽ đi một vòng những con đường chung quanh. Giờ đã thành thói quen. Như khi dọn về nhà mới đi lòng vòng làm quen với hàng xóm vậy. Hàng xóm ở York là một dãy phố "quê" chưa hơn một cây số. Gọi quê vì người ở đây ăn mặc xềnh xoàng, nhìn hơi nghèo vì là xóm lao động. Tôi đoán qua quang cảnh chung quanh. Ba supermarket nhỏ tên chưa từng nghe. Một tiệm bán rau cải, mấy tuần rồi mới thấy một loạt các tray trái cây giá 1pound. Dâu, nho, táo, cà tây.. Ba tiệm bán đồ cũ, quần áo cũ. Hai tiệm bánh mì. Một tiệm bán đồ gia dụng. Hai chỗ bán mắt kiếng. Hai pharmacy. Ba quán cà phê. Vài tiệm bán đồ linh tinh khác. Còn cắt tóc, beauty salon... đếm sơ sơ gần mười tiệm. Ngạc nhiên ha. Và một điều đặc biệt Domino's ở đây mình order họ mới nhồi bột (dough đã có sẵn khi mình mua họ mới nhồi thành base).

Còn trên phố? Trung tâm York được bao bọc bởi một dãy tường thành, City Wall, cao hơn mặt đường mấy mét, có từ thời La Mã. Ăn trưa xong cách hay nhất là đi một vòng City Wall. Phía bên ngoài tường là những con đường rộng đầy xe bus xe tour xe đủ loại, những gallery, bảo tàng, nhà hát. Bên trong vòng thành là chi chít những con đường nhỏ hẹp, hầu hết tên đường có thêm chữ gate. Stonegate, Swinegate, Jubbergate... Tựa như các "Hàng..." ở Hà Nội.
Tại sao đều là gate thì chưa tìm hiểu, tự suy ra có lẽ ngày xưa mỗi con đường dẫn ra đến một cổng. Còn bây giờ toàn shop là shop, chủ yếu phục vụ khách du lịch. Quán ăn quán cà phê luxury ice cream shop giày shop quần áo tiệm sách có tên không, hiệu lớn hiệu nhỏ đủ cả. Ngặt cái shop không tên người ta lại xếp hàng dài nhất. Đường chen chân để qua cũng có mà vắng một vài người cũng có. Nếu chỉ window shopping, lâu lâu mới ghé vào một shop, như ghé Bettys mua hai cái macaroon một mùi blackcurrant và một engadine thì chưa đầy ba tiếng đã đi hết các ngõ.

À có cả chợ. Shambles Market. Chợ ngay giữa trung tâm, ngoài trời và bán đủ thứ như các chợ ngoài trời khác trên thế giới. Sạp thịt cá rau cải, giỏ xách, đồ lưu niệm, vài xe đồ ăn nhanh.. Tôi ghé chợ khoảng ba giờ chiều, mọi người đang thu dọn chỉ còn các sạp rau cải. Đầu chợ ban nhạc với bốn anh trẻ đang đàn hát say mê, nhạc đồng quê. Lời đơn giản dễ thương kiểu " tôi vừa gặp một em gái trên phố rất lạ".

York là một trong những nơi bạn không cần bản đồ. Chỉ đi theo đám đông. Trước khi bước vào các ngõ nhỏ, khi vừa xuống xe bus tôi đã đi theo dòng người đến York Minster. Đây là lý do chính tôi ghé York, lý do phụ là City Wall. St Peter's ở Vatican hoành tráng hơn nhưng tôi không có ấn tượng bằng nơi này. Tại sao thì để có dịp ghé bạn sẽ hiểu, từ chi tiết nhỏ được chạm khắc đến những cây cột to, những mảnh kiếng màu kể từng câu chuyện.. . Chỉ là lên xuống 275 bậc thang hẹp té trong tower của nhà thờ tôi lại nhớ câu nói vẫn thường được dặn được nghe, khi bước lên mình luôn hồ hởi dù mệt muốn đứt hơi. Xuống tới mặt đất rồi mới biết bước xuống khó hơn nhiều, và đau hơn.

Mỏi chân, tôi ghé vào Costa. Gọi một ly cortado, với hạt cà phê mới từ Brazil. Em gái giới thiệu, thử đi, đắt hơn loại cũ 25pence. Được mà. Chọn một cái bàn trong góc, lấy hai cái macaroon ra. Bánh không còn nguyên dáng như lúc mua, vẫn xốp, vẫn thơm, ngọt vừa. Mid-tea.

Nếu bạn có đi lạc ngang vài bận, thấy có đứa mặt áo len xanh lá mặt không đẹp nhưng dễ thương ngồi gần cửa ra vào, cúi đầu type liên tục trên điện thoại hơn một tiếng qua cũng đừng ngạc nhiên. Em nó đang nghỉ mệt. Đau đầu...gối.