Hôm đó buổi sáng trời nắng đẹp, cứ tưởng ngày sẽ dài hơn những ngày trước đó. Trời đẹp thường làm con người ta thấy vui hơn, khỏe hơn ngày u ám nên tôi đã chọn leo núi. Không phải một mà là leo hai lần trong một ngày, buổi sáng leo nghìn mấy bậc thang lên Yamadera và buổi chiều leo bằng..bus lên Ginzan Onsen. Cả hai đều đẹp, mặc dù nét đẹp khác nhau hoàn toàn nhưng để lại ấn tượng ngang ngửa. Tôi ở Yamagata nên đi đến hai điểm này không xa. Nói về Ginzan Onsen trước nhé.
Bước ra khỏi ga Oishida đã hơn ba giờ chiều. Trời đang đẹp tự dưng bắt đầu chuyển màu, mưa lâm râm. Hôm đó Chủ Nhật. Ga nhỏ, vắng tanh. Vài chiếc taxi đậu phía trước, tài xế có người đang ngồi trong xe lim dim, người đứng dựa thành xe phì phà thuốc. Bãi đậu xe cũng vài ba chiếc. Đảo một vòng tôi quay lại trạm xe bus, may vừa lúc đó có chiếc xe bus trờ tới. “Ginzan Onsen? Ok”. Tôi thường ít nói và chỉ nói những câu ngắn (tự cho là vậy chứ đọc các thứ tôi viết tôi chắc bạn không tin). Đến Nhật tôi lại có cơ hội nói những câu cực ngắn. Mà có hề gì, đôi bên hiểu nhau mới là quan trọng.
Thế là lên xe. 710yen một chặng. Phải nói chưa từng thấy
chiếc xe bus nào cổ mà đơn sơ như chiếc này. Không diễn tả được, nó nằm đâu đó
giữa xe van và xe lam bên mình. Xe cũ ghế cũ đường quê, cứ tưởng mình đang cỡi
ngựa. Chúng tôi hai người thêm bác tài nữa là ba, tôi nghĩ nếu xe đông khách chắc
sẽ êm hơn. Xe hì hụi lên dốc, cảnh hai bên đường không mấy đẹp, ít nhà cửa. Lâu
lâu lại thấy vài cụm tuyết bên đường, chỉ lóm đóm trắng vì đất cát bám đầy. Đoạn
đường không xa, vắng xe nhưng phải mất hơn nửa tiếng mới đến nơi. Ginzan onsen
bus stop nằm trên dốc cao, phải đi mất 5-7 phút mới đến khu phố chính.
Gọi là khu phố nhưng thật ra chỉ có một con đường. Lọt giữa
hỏm núi. Dòng nước ở giữa, khói bốc lên lờ mờ, hai dãy nhà gỗ hai bên, những
chiếc cầu nối. Đẹp và ấn tượng. Đến cái toilet ở cuối phố cũng để lại ấn tượng
tốt vì quá sạch mặc dù ngoài đường ướt, có đoạn lầy lội. Chẳng trách nhiều người
nói đây là một trong những khu suối nước nóng đẹp nhât Nhật.
Nơi này khi xưa là mỏ bạc, không biết đã ngừng khai thác
từ khi nào. Bắt đầu con phố có một phòng nhỏ là information centre, map được vẽ
bằng tay. Hình như có hai nhà tắm công cộng, vài quán ăn, quán cà phê, tiệm bán
quà lưu niệm và nhiều nhất là ryokan. Vui là ở giữa phố có một cái nhà nhỏ để
nghỉ chân, và trốn lạnh, bên trong có hai máy tự động một bán cà phê và một bán
nước, hai dãy ghế hai cái bàn nhỏ. Tôi đã ngồi trong đấy một lúc lâu sau khi
ngâm chân và uống hết lon cà phê. Vách làm bằng kiếng nên vừa xoa tay vừa nhìn
người qua lại, dễ thương nhất là mấy bạn mặc yakuta, che dù khi mưa. Cuối phố
có một thác nước, không cao lắm những cũng chảy ổn ào và phía sau đó là một cây
cầu ngắn màu đỏ. Mùa thu chắc nơi này cũng lắm màu sắc.
Đã lặn lội đến đây mà không tắm, không ngâm mình cho đã đời
kể cũng lạ. Nói thật, tôi ghê. Không chỉ ở đây mà các nơi khác đã qua cũng
không dám tắm, ai nói mình quê mình chịu. Vì đã ngâm chân mấy nơi thấy chỗ nào
cũng rêu xanh, sướng thì có sướng, lại ấm nhưng cứ nghĩ không biết nước tắm bao lâu họ xử lý và xử lý bằng cách
nào lại thôi. Nhỏ lớn cũng không dám tắm hồ bơi. Đây là căn bệnh mãn tính rồi mọi người ơi.
Vì vậy nên chỉ đi lòng vòng phố. Lạnh tê, lâu lâu lại ghé
vào một căn tiệm nào đó cho ấm. 6:20pm là chuyến xe bus cuối cùng về ga
Oishida. Tôi trở ra trạm xe trước đó chừng 10 phút. Trên đường ra nghe có hai bạn
trẻ người Nhật đi phía sau. Cứ tưởng họ cũng đón bus về nên mừng khấp khởi vì
xe sẽ êm hơn, ấm hơn. Ai dè khi tụi tôi đứng chờ tôi xoa tay đi tới đi lui cho
bớt lạnh thì hai bạn kia lướt qua trong chiếc Audi TT. Xe bus lại đến trễ 15
phút. Cứ lo phải trở xuống dốc để qua đêm. Cảnh có đẹp, ngày có vui nhưng nhiều
lúc ước chi mình đang ở nhà. Có khi nào đang lang thang đâu đó mà bạn có cảm
giác như tôi?