Wednesday 25 January 2017

Nói chuyện bên lề

Nhớ đã đọc đâu đó chuyện coi đá banh không chỉ coi tỉ số, những pha bóng đẹp mà còn coi những quả đầu lạ với kiểu tóc ấn tượng. Gần đây chỉ toàn đầu ba phân, cạo nhẵn hay chẻ ba bảy bốn năm nên chuyện bên lề ít xôm tụ hơn chục năm trước.

Mình không là fan đá banh, chỉ xọt ra xọt vào mùa World Cup. Còn tennis, theo dõi thường hơn nên có gì thay đổi là nhận ra ngay.

 Năm nào Aus Open cũng đi coi ít nhất một ngày để nhìn... trực tiếp, để thả mình vào không khí thể thao của thần tượng và người hâm mộ. Cái cảm giác vừa nghe ngụm bia lạnh chạy vào cổ vừa nhìn cú giao banh 234km/h cũng là một lý do để đi dang nắng.

Năm nào đi về cũng phán y chang một câu là tới đó tìm người dư ký thật khó; đâu đâu cũng người là người mà trai hoặc ốm cao thư sinh hoặc phô bày năm sáu múi, gái thon mảnh dáng dấp người mẫu dập dìu. Vậy cho nên một trong những phản ứng phụ sau khi đi coi tennis về là chăm sóc sắc đẹp kỹ hơn, vào lớp yoga, pilates thường hơn. Nói vậy chứ chỉ vài tháng đầu thôi, sau đó cơ thể quen dần, phản ứng phụ chỉ còn quơ tay quơ chân 2 phút mỗi sáng.

Trở lại chuyện tennis.

Không nói chuyện Raonic cứ giao banh với vận tốc xé gió trên 200km/h

Không nói chuyện Federer hay cười mỉm chi và những cú đánh góc ít ai đỡ nổi

Không nói chuyện Goffin nhỏ con mà lúc nào cũng bao sân, nhỏ đến nỗi cứ tưởng junior player

Không nói chuyện Nadal với những cử động tay chân từ đít tới đầu lúc nào cũng theo trình tự nhất định. Và cách sắp hai chai nước. OCD?

Không nói chuyện Nick K cao lổng khổng, nỗi quạu hay đập vợt bất chợt.

Không nói chuyện Martina sau bao nhiêu năm vẫn mặc một kiểu đồ và cái bụng vẫn không có chút mỡ.

Chuyện thường nói hoài mệt.

Năm nay có gì lạ? Nói chuyện fashion đi nhe.
Mấy anh mặc đồ nổi quá, toàn tông nữ. Giày hồng, cam, đỏ, vàng, xanh lá. Vớ đen viền đỏ viền hồng ở cổ chừng 1cm. Rồi quần áo vàng cam xanh đỏ. Tới headband cũng sặc sỡ hơn. Các kiểu áo Nike xưa giờ khéo khỏi phải bàn, năm nay 'tick'màu hồng, màu cam.

Zverev, Simon diện cam từ đầu đến chân. Nón, áo quần, wristband, giày. Cứ đùa kiểu này ' glow in the dark'

Wawrinka quần đỏ áo xanh, hay áo xanh quần đỏ.

Federer, Nadal giày cam đậm, vớ viền cùng màu...

Một anh khác diện quần hồng, không nhớ nổi tên.

Tóm lại nói nhiều không phải chê bai mà vì thích màu sắc kiểu này. Đồ thể thao luôn chói mà. À mà nhiều khi không phải họ tự nguyện trồng lên người thì sao?

Và cũng có nghĩa suy nghĩ trai xanh gái hồng đã quá đát. Thời này cứ loạn xạ mà diện mà sống, mới đầu người mặc không quen người nhìn lạ mắt nhưng dần dà cũng chấp nhận được cũng thành mốt.

Wednesday 11 January 2017

Khách

Có người khách chỉ ghé một lần rồi đi biền biệt
Không còn rõ hình hài

Khách bỏ đi
chỉ những câu thơ còn ở lại
Ngăn ngắn vui vui
Khách bỏ đi như những cánh én giã từ mùa xuân
Mùa sau, khách có còn trở lại?

Đã bỏ đi ư? Chữ vẫn còn ở lại
Nghe như một mình, như cô đơn, có phải?
Chỉ còn những nốt trầm vương vãi lúc mùa sang

Monday 2 January 2017

Vienna không chỉ có nhạc classic



Chuyến đi từ Munich đến Vienna tôi được trải nghiệm một cách đi mới, lần đầu tiên trong đời là đi chung xe hơi với 4 người khác. Cả năm người trên xe không ai quen biết ai. Cách đi này tiếng Đức họ gọi là mitfahrgelegenheit thì phải, hay trong tiếng Anh là carsharing. Người tài xế thay vì lái đi lái về một mình giữa hai thành phố thì họ đăng tin trên một trang web quảng cáo là tôi đi từ A tới B vào ngày giờ đó, tôi chạy xe x , số y có bạn nào muốn đi chung thì liên lạc, giá cả là z chẳng hạn. Và những người đã từng đi chung với tài xế này có thể viết review trên trang web để người xem có thể biết thêm một chút tin tức trước khi quyết định. Tôi nghĩ đi cách này cả hai phía tài xế và người theo xe đều ‘sợ’ lẫn nhau, hên xui theo kiểu 50/50. Và cùng có lợi? Một bên có người bầu bạn lúc lái xe (nếu hiểu được nhau) và có thêm thu nhập còn bên kia thì có thể tiết kiệm được chút tiền nếu so với việc đi các phương tiện khác.
Lúc ở nhà tôi không biết về cách đi này ( chỉ biết quá giang free) cho đến khi tới Đức, nhờ nhỏ em họ ở Dresden giới thiệu vì nó đã đi qua vài lần, khá phổ biến nên không phải sợ. Tôi cũng ngần ngại lúc đầu nhưng thôi thì thử một lần cho biết. Mọi việc từ booking, liên lạc nhỏ em làm hết qua trang mạng tiếng Đức dùm tôi. Anh tài xế người Áo, gần 50 tuổi, lái xe Skoda Octavia, và được cho 5 sao từ các reviews trên mạng. Hẹn ở một cổng ra của Ostbahnhof, Friden street-Munich, gần cây xăng và điểm đến là Westbahnhof-Vienna, tiền xe 28eu. Mấy hôm trước khi đi gọi hỏi xem có ai đi chung nữa không thì ông bảo có thêm một cô nữa. Vậy yên tâm rồi.

Đến ngày đi tôi cầm trên tay mảnh giấy đầy đủ tin tức liên lạc của anh tài xế, đến Ostbahnhof đánh một vòng. Chưa biết ra cổng nào để đến điểm hẹn. Điện thoại lại không gọi được vì không có wifi. Thế là lên đại một cổng, bước ra đường nhìn các con đường chung quanh không thấy cây xăng cũng không gặp tên đường mình muốn tìm. Lúc đó khoảng 12 giờ trưa mà đường phố khá vắng. Đang đi thì gặp một anh chàng đang cầm điện thoại liền kéo lại hỏi thăm, anh ta cũng không biết nhưng cũng kiên nhẫn tra Google. Đi theo hướng dẫn rồi cũng đến chỗ hẹn. Đúng là chỗ này gần cây xăng, có phần nhếch nhác, phần quê quê.
Chiếc xe nào trờ tới tôi cũng nhìn model và nhìn bảng số. Khoảng 10 phút sau có một chiếc xe chạy chầm chậm qua rồi dừng lại, đúng là em Octavia. Ông tài xế nhìn cũng gọn gàng hiền hậu, không đến nỗi nào. Thở khì một cái, yên tâm. Tôi hỏi ông chưa đón cô kia sao, ổng nói không phải một mà còn ba cô nữa. Vậy sao. Ổng kêu you lên phía sau ngồi chờ, tôi qua bên kia đường đón mấy người còn lại. Coi bộ ông không nói nhiều tiếng Anh. Ba cô gái kia cũng còn trẻ, tóc vàng, mỗi người to chừng gấp rưỡi tôi. Họ đều nhìn tôi có chút kinh ngạc. Thế là chồng chất lên xe, tôi ngồi giữa ở băng ghế sau. Xuất phát.

Đây là lần duy nhất tôi đi xe hơi trong chuyến đi 7 tuần. Một cảm giác không thoải mái tí nào. Cứ tưởng tượng mình là phần nhân của cặp sandwich trong gần 4 tiếng đồng hồ. Có ghé một trạm nghỉ đi toilet chừng 10 phút. Qua màn giới thiệu ban đầu sau đó không ai nói tiếng nào. Tôi hỏi thăm hai cô bên cạnh thì một cô là dân Munich, dọn qua Vienna đi học. Cô còn lại cũng là người Đức nhưng chỉ đi du lịch vì cuối tuần đó được nghỉ long weekend. Cả hai lại gắn headphone lên tai. Cô ngồi phía trước lúc đầu có nói vài câu với ông tài xế, cũng bằng tiếng Đức, sau đó lại im lặng. Người đàn ông duy nhất trong xe hôm đó bị cảm, lâu lâu lại buông hai tay khỏi vô lăng để tìm giấy chùi mũi, xe lảo đảo ở tốc độ 100km/h. Mấy phen hú hồn.

Cuối cùng xe cũng đến Westbahnhof-Vienna bình an. Trả tiền xong mỗi người đi một hướng. Vào bên trong đến bàn info xin bản đồ thì họ nói hết rồi và hỏi về chỗ ở thì cũng bù trất. Có cảm giác nơi này không thân thiện cho lắm. Bước ra ngoài nhìn quanh quất không thấy dấu hiệu gì là có chỗ trọ. Tôi lại bôn ba buổi chiều hôm đó từ Westbahnhof đến ga trung tâm ( vì thường gần ga chính rất đông đúc và có nhiều chỗ trọ nhưng điều này không dành cho Vienna), đến Stephansplatz và một ga khác đã quên tên. Nhưng thôi không kể lể dài dòng. Sau cùng bạn biết tôi ngủ ở đâu đêm đó không? Sát bên điểm đến đầu tiên, chỉ là bên hướng cổng khác.
Dù gì cũng vất vả cả ngày, thôi xài sang một đêm. Một mình một phòng đầy đủ tiện nghi, phòng lại được sơn gam màu đỏ, gọn, dễ thương. Hai đêm sau cũng ở chỗ này nhưng đổi phòng xài chung phòng tắm và toilet nên rẻ hơn đêm đầu.

Buổi sáng hôm sau Vienna đón tôi bằng nắng vàng, gió nhẹ và nụ cười thân thiện của cô tiếp tân. Ăn sáng chậm rãi, nhâm nhi cà phê. Xin anh phục vụ nhà bếp cho mang theo một cặp sandwich và quả táo để ăn trưa. Thế là bắt đầu khám phá Vienna.
Tôi ở Vienna ba đêm, có 2 ngày trọn vẹn và 2 tiếng buổi sáng cuối cùng trước khi đón bus đi Budapest. Ngày đầu tiên dự tính đi dạo lang thang trong thành phố và ngày thứ hai sẽ dành cho hai lâu đài Belvedere và Schonbrunn. Nếu so với các nước đông Âu khác thì chi phí ở Áo đắt hơn, có khi đắt hơn cả Đức.

Ngôn ngữ chính là tiếng Đức, mặc dù có chữ phát âm khác như khác vùng miền nhưng người của hai nước vẫn có thể trò chuyện và hiểu nhau.  Đó là cô tiếp tân ở khách sạn giải thích chứ tôi nào biết  u tê gì. Và hầu hết những người tôi gặp qua đều nói thạo tiếng Anh nên nếu cần hỏi thông tin, hỏi đường rất dễ dàng. Không biết bạn thì sao chứ sau khi tiếp xúc với vài người địa phương tôi có cảm giác họ trầm, ngăn nắp và nghiêm khắc hơn người dân của các nước chung quanh. Bằng chứng là cách tô điểm đường phố, cây cỏ trong thành phố được cắt xén kiểu cách mà gọn gang?
Đến Vienna có 3 món nên thử đó là đi nghe hay xem nhạc, uống cà phê và ăn schnitzel.

Hôm đó tôi đã bon chen vào xem buổi hòa nhạc ở Musikverein. Weiner Symphoniker- Adam Fischer đã chơi hai tấu khúc, một của Mozart và một của Mahler. Biết có bấy nhiêu, hỏi sâu hơn nữa là tôi mù tịt. Những người ở khách sạn khuyên là nên xem các buổi biểu diễn dành cho người địa phương, thuần túy nhạc cổ điển và do các nhạc công chuyên nghiệp. Họ nói mấy anh chàng mặc đồ xưa quảng cáo trên đường phố và các buổi diễn dành cho khách du lịch khoe trương quá. Mình nói không rành lắm nhưng nghe lời họ đi cho biết một lần. Và vì đến trễ nên chỉ còn vé đứng, có 5eu một vé thôi. Đặc biệt có thêm tiếng kèn clarinet, nghe lạ tai hơn bình thường, có phần đỡ chán hơn. Cũng không ngờ mình trụ được một tiếng rưỡi, xem đến tiếng ngân nhẹ cuối cùng. Một trải nghiệm đáng nhớ, không hối hận tí nào.
Thường trong ngày hay chọn coffe-on-the-go. Uống lúc nào không nhất định, tùy ngày tùy lúc tùy chỗ đang đi. Mua ly cà phê rồi tùy theo mình đang ở chỗ nào, có thể ra ngồi trên dãy ghế dọc bờ sông, ngồi trên bậc thang lên xuống các bảo tàng, hay ngồi trên thảm cỏ xanh trong park.

Quán cà phê thì khắp nơi nhưng đông nhất có lẽ là ngay mấy ngả đường trung tâm Stephansplatz, gần St Stephen’s Cathedral. Tôi chọn đại một quán đông khách ngồi ngay giữa đường, hai bên là dãy shop với các hiệu quần áo, đồng hồ sang trọng. Gọi một ly latte và miếng bánh chocolate. Chỗ ngồi thoáng đẹp nhưng cà phê và bánh không gì ấn tượng lắm.

Món thứ ba không thể bỏ qua ở Vienna là Wiener schnitzel. Người dân ở đây họ hãnh diện vì món ăn này. Chỉ là thịt veal (bê?) giã ra, trộn với bột, gia vị, và áo bên ngoài là bột bánh mình rồi chiên giòn. Nên ăn lúc còn nóng, giòn và thơm. Mình ăn ở một quán nhỏ bên kia sông Danube, khu bình dân. Có lẽ vì thế mà dòng sông ở đoạn này không thơ mộng như vẫn thường nghe trong thơ nhạc. Không nhớ đã xuống trạm metro nào, sau đó băng qua cây cầu dài là đến dãy phố. Vào quán buổi xế trưa nên vắng, chỉ có 4 người khách khác trong quán, và chỉ có một cô phục vụ, dễ thương nhưng không nói được tiếng Anh nhiều. Một ông lão, một bàn. Và ba bác kia thêm một bàn. Ngồi gần nhau nên mọi người chào hỏi nhau, họ nói họ sống ở dãy phố sát bên qua đây ăn thường xuyên. Đây là quá ăn ngon nhất vùng này chỉ người địa phương biết thôi. Lại may mắn rồi. Phần ăn to đùng, thêm một chai bia Gosser non-alcohol mà chỉ có 11eu. Cuối bữa còn lại phân nửa gói về, khuya buồn buồn lấy ra ăn tiếp.
Khi nói đến nước Áo thì người ta liên tưởng ngay đến các thể loại nghệ thuật liên quan đến âm nhạc như nhạc cổ điển, nhạc thính phòng, ca kịch. Các tên tuổi lớn như Mozart, Beethoven, Schubert và còn nhiều nữa đã từng sống và làm việc ở đây. Rồi thì hội họa, điêu khắc. Tôi chưa ghé qua các thành phố khác của Áo nhưng tại Vienna thôi số lượng nhà hát và bảo tàng nhiều vô kể. Có cả một bảo tàng gọi là Sisi Museum trưng bày toàn bộ các thứ có liên quan đến hoàng hậu Elisabeth, vợ của vua Franz Joseph 1 (Sisi như là tên thân mật). Từ đồ trang sức, quần áo, tranh ảnh… Một người phụ nữ có tầm ảnh hưởng lớn thời đó và là một người thú vị. Một cuộc đời có thể gọi là đủ hết các nốt trong âm nhạc, và trải dài từ Đức, Áo, Hungary, và cuối cùng bị ám sát ở Geneva, Thụy Sĩ.

Nếu bạn là người yêu các thể loại nghệ thuật này thì đây là thành phố bạn nên dành nhiều thời gian khi đi Châu Âu mới thưởng thức hết. Còn nếu bạn thích các trò chơi có cảm giác mạnh, các đường phố ồn ào, thích shopping thì chắc Vienna không thích hợp lắm.
Có nhiều người từng ghé qua đây nói với tôi thành phố này nhạt, chẳng có gì để xem để làm. Tôi không rành lắm về các loại nhạc kén chọn người nghe như classic hay nhạc kịch, chỉ thỉnh thoảng nghe để giảm áp, hay nghe vài đoạn ngắn khi đi thang máy hoặc khi chờ người ở đầu dây bên kia bắt điện thoại. Vậy mà khi ghé Vienna tôi đã bỏ một tối để xem buổi hòa nhạc ở nhà hát nổi tiếng Musikverein.  Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đi xem và nghe nhạc cổ điển, một buổi tối đáng nhớ.

Nói tóm lại, gọi là nhạt thì tội nghiệp cho thành phố này quá, có nhiều điều, nhiều nơi cũng đáng nhìn ngắm, cũng để lại những khoảnh khắc đẹp khi nghĩ lại.