Tuesday 30 January 2018

Ở xa và những mảnh giấy nhỏ

" Bài này trong La La Land nè. Mà bạn này hát sai nhịp hoàn toàn. Chẳng giống trong phim tí nào. Dở" Đứa con gái 16 tuổi cất lời khi ba mẹ đều khen giọng nam này được nhất từ nãy giờ. "Họ mix khác, mà đâu nhất thiết phải hát y chang như phim hả con gái", ông ba quay qua cười. Live show đầu tiên của mùa X Facfor năm nay.

Tôi phụ họa "Anh chàng Ryan Gosling hát bài này hay à? Tui chưa coi phim nhưng nghe ai cũng khen."

" Yah. Because it's soooo good. You have to watch it". Giọng con bé kéo dài thiệt dài. 

Và cứ thế sau mỗi bài hát đều có lời bình. Từ mái tóc phủ trán của anh Ireland đến cô kia 16 tuổi nhìn chừng 25. Một bé khác tự sáng tác tự hát, bữa giờ mỗi lần xuất hiện là một bài mới mà bài nào cũng hay và ấn tượng hơn là mỗi lần mỗi màu tóc. "Too young" nghe hay thật. Bé kia từ Philippines, nhà chẳng có gì nên cả làng gom tiền đưa em đi thi. Ủa vậy cứ tưởng người ở đây mới được tham gia. Nhỏ con mà giọng lớn thật.
Một đoạn quảng cáo chạy qua. Lips liquor? Cái này hồi năm tám mấy giờ trở lại à. Bên Úc có thấy qua chưa? Chưa, chắc lúc đó tôi còn ôm bình... nước cơm.  Cười. Bên này có cháo oats, hồi đó cũng một thời. Ông bà hỏi nhau lúc đó mình đang lưu diễn ở đâu nhỉ?

Ngồi một lúc bà mẹ hỏi tôi đi pha trà có ai muốn uống hay muốn ăn gì không? 
Lâu lâu ông ba bước lại đeo bao tay bỏ thêm củi vào lò sưởi.
Tôi  ngồi đó cầm ly trà ấm như mỗi tối ngồi gác chân coi tv ở nhà. Cảm giác quen thuộc lại ùa về. Một  thành viên tạm thời trong gia đình, tôi gọi "casual family member". Dù chỉ một hay vài đêm, dù khi tôi rời đi họ sẽ mau chóng quên con nhỏ Á Châu tự mang theo cái tách của mình lúc đi xa, đã ngồi coi chung một chương trình TV khi những người ở tạm khác đến rồi đi. Tôi sẽ nhớ họ lâu hơn, tôi chắc thế khi cất miếng giấy tạm biệt bà mẹ ghi mấy dòng dựng bên khay đồ ăn sáng. Tôi rời nhà lúc 7:30, sáng chủ Nhật.

Ngày khác.
Vừa hí hoáy làm giấy check in cho tôi anh chàng ở quầy tiếp tận vừa nói " sao con gái lúc nào cũng mang hai cái valy nhỉ. Chi nhiều vậy" "Anh có gia đình chưa?" "Rồi, một con. Tôi cũng hỏi vợ y vậy mỗi lần cả nhà đi xa". Ủa tưởng có vợ rồi phải hiểu tâm lý chứ ha.

Lý do anh cằn nhằn là vì phòng tôi được cấp ở lầu bốn. Không có thang máy. Nhà này gần trăm năm rồi em. Nhiệm vụ của anh chàng là mở cửa, làm giấy tờ kiêm luôn mang đồ lên phòng cho khách.  Và đồ ăn sáng tới mỗi phòng. May mà chỉ ở một đêm, và chỉ cần valy nhỏ thôi cái lớn tôi mang gởi liền. Có bạn ở gần a? Không, nhà airbnb tuần sau em tới ở bên Dollis Hill. 
À em muốn ăn sáng lúc mấy giờ? 7:30, 8 hay 8:30? Sớm hơn được không, phải đón xe chuyến 7:19. No.

Vậy mà sáng xách giỏ ra bên cạnh cái hộp trả chìa khoá tôi thấy một túi giấy có ghi số phòng mình và tờ giấy nhỏ "Đồ ăn sáng nhớ mang theo nhé". Trong giỏ là hai cái bánh croissant nhân chocolate, hai hộp yoghurt dâu, một hộp nước táo và hai cái muỗng.

Ngày khác nữa.

Khi hỏi hai bạn chủ cho gởi hành lý lại để đi ra đảo ba ngày rồi về lấy tôi đã đinh ninh họ không nhận là cái chắc vì ngày tôi dọn ra có người khác dọn vào và thường họ sợ có gì mình đổ thừa. Vậy mà họ nói không sao để đây đi, sẽ giữ trong phòng tụi này. 

 Tôi đi sớm để bắt kịp chuyến xe 7:15. Hai vợ chồng chưa ngủ dậy. Tôi để xâu chìa khoá và tờ giấy ghi không gặp mặt như mấy bữa sáng rày vì mình phải đón chuyến xe sớm. Cám ơn đã chịu cho gởi lại cái valy nhé. Chỉ có một chuyến xe về đây vào chủ Nhật, 10:30pm nên trễ quá, sẽ ghé lấy đồ trước 8 giờ sáng thứ Hai. 
Lúc ngồi chờ phà nhận được tin nhắn cô vợ gởi tấm hình chụp cái note của tôi để lại thêm dòng chữ "Không sao. Đi vui nhé. Ra đảo nhớ leo Old Man of Storr và ăn nhiều cá". 
Đó là ngày mà mấy chuyến xe bị hủy, vừa đi vừa đợi gần 12 tiếng đồng hồ mới đến nơi. Nhưng là ngày nhẹ hẫng.

Dù tất cả đều là lần đầu gặp mặt và chắc đâu còn cơ hội gặp lại. Dù là cuộc giao dịch bên trả tiền bên nhận chứ chẳng phải " tình cho không biếu không". Dù chỉ giáp mặt trong khoảng thời gian thật ngắn trong đời người, những ân tình thoáng qua chỉ gợn nhẹ chút cảm xúc trong họ, trong tôi. Rồi sẽ quên theo ngày theo tháng nhưng nét mực trên mấy mảnh giấy nhỏ kia chẳng dễ phai. Rồi sẽ nhớ ra khi vô tình nhìn lại, ừ đã từng ở dưới một mái nhà, xài chung phòng tắm toilet, hay cùng ngồi trên cái ghế sô pha uống trà. Tám tỉ người, gặp nhau dù chỉ một ngày cũng là duyên vài kiếp. Tôi hay dùng từ ràng buộc, không chính xác lắm vì là sợi dây suôn chẳng có nút thắt nào cả.

Người từng sợ những ràng buộc thân sơ
Trên những ngả đường vô tình đếm bước
Cà phê trà chiều bia nồng say khướt

Cái ôm biệt từ mấy lượt chưa xuôi...