Tuesday 1 December 2015

MỘT BUỔI TRƯA Ở GẦN SWINBURNE

Từ đó giờ số lần đi bác sĩ mỗi năm chưa từng qua bốn. Chẳng phải là người khỏe mạnh gì cho cam nhưng chỉ khi bất đắt dĩ hay bệnh nặng lắm mới bỏ thời gian đến phòng mạch. Sợ cái mùi ở đó và ghét chờ đợi. Nhiều khi những cách trị bệnh đơn giản mà ông bà mình xưa giờ vẫn dùng cũng hay chán. Đau cổ họng ngậm nước muối, thêm cảm ho thì uống mật ong với chanh. Rồi thì gom hầm bà lằng cách loại hoa lá ngoài vườn nấu một nồi nước xông trùm mền cho đổ mồ hôi hạ nhiệt. Ấm đầu chườm khăn lạnh, tiêu chảy uống nước gừng, bị đánh bầm mặt lấy trứng gà lăn lăn…
Vậy mà hôm Chủ Nhật đang phơi phới đi ngang cái phòng mạch gần ga Glenferrie, lại muốn vào khám bệnh gì đâu. Vẻ bề ngoài kín cổng cao tường của nơi này làm dấy lên thêm cái tính tò mò vốn có xưa nay. Đầu tiên là vị trí, hắn nằm ngay góc đường. Cái cổng khiêm tốn vừa đủ cho một người đi lọt, mái che hình chóp và hai chữ “Medical Clinic” cũng khiêm tốn không kém. Đằng sau cánh cổng là vô số các loại cây khác nhau, vươn cao tới cửa sổ tầng hai, lá xanh lá đỏ. Lại có một cây phượng tim tím nhìn rất hay.

Cứ nghĩ đến mấy phim đã từng xem qua có liên quan đến bệnh viện, phòng khám ở các vùng xa xa hẻo lánh, mặt tiền nhìn vầy chắc chắn phía trong có bao nhiêu bí ẩn và “lạ”. Trí tưởng tượng lại có dịp lơ lửng. Nhưng nơi này nằm ngay trên con đường Glenferrie Rd, Hawthorn, nhộn nhịp trẻ trung cách trung tâm Melbourne không bao xa. Bấm tách một tấm hình rồi băng qua đường ló đầu vào cái cổng nhỏ, cửa đóng im ỉm không một bóng người. Chủ Nhật đóng cửa, nhìn hơi hơi gì đấy nên thôi quay ra đi tiếp.



Và cũng trên con đường đó, buổi trưa ghé qua Mc Donald’s lại bắt gặp một gương mặt quen quen. Lúc xếp hàng order em ấy đứng ngay đằng trước, chắc nghe tiếng Việt nên quay lại nhìn nhìn. Mình cũng nhìn nhìn,  thấy quen quen. Em đi một mình, ngồi một góc vắng vừa ăn vừa cặm cụi vào cái điện thoại trước mặt. Phần mình ăn rồi cũng ngồi nhìn người qua kẻ lại một hồi mới bỏ đi. Cố nhớ mà vẫn không nhớ ra đã từng thấy gương mặt đó ở đâu cho đến khi chiều về đang ngồi xe lửa thì click một cái, a ha. Nguyễn Trọng Nhân. Đã từng thấy gương mặt này trên facebook của vài người và trên một trang mạng nào đó quên rồi. Ga Glenferrie, Swinburne University, các con hẻm trẻ trung, con đường dài trẻ trung với vô số hàng ăn, café đủ loại…có chút liên quan.
Một con đường mới cho em, một khung trời lạ lẫm, sẽ khó khăn nhưng hy vọng chẳng đến nỗi cheo leo.
Về nhà cứ suy nghĩ chẳng lẽ hồi mười tám hai mươi mặt mình nhìn non choẹt ngơ ngác vậy sao? Không thể nào.

Có những điều chợt nhớ ra sao mình dám
Âm thầm bước qua như những lá thu xa
Chợt đổi sắc chợt thay mùa chợt hát ca
Ôi thời ngây ngô đó cũng thật là…







No comments:

Post a Comment