Buổi sáng hôm đó trời mưa lớn. Có lẽ mưa đâu từ hồi đêm
nên mọi thứ ướt sũng. Ngoài đường người ta bước những bước dài, dưới những chiếc
dù đen trắng, bước nhanh để mau đến một mái che chắc chắn hơn. Tôi ở cách trạm
xe lửa Yamagata khoảng mười phút đi bộ nhưng đành phải kêu taxi vì mớ hành lý lỉnh
kỉnh, không còn tay che dù. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đi taxi ở
Nhật, năm phút xênh xang. Phương tiện công cộng đầy ra đó từ xe lửa, bus, tram…rồi
đi bộ nữa nên taxi vẫn là lựa chọn cuối cùng. Khi đến Nara ông bà chủ nhà lái
xe ra rước nên coi như đã trải qua hầu hết các phương tiện di chuyển ở Nhật.
Trở lại chuyến xe dài, Bảy tháng Tư.Mưa suốt từ Bắc chí Nam như dự báo thời tiết. Phải ra đường và đi thôi vì là ngày cuối của JR Pass. Tôi ngồi trên xe nhìn cảnh lờ mờ vụt qua, mưa lúc nặng hạt lúc nhẹ liên tục tạt vào cửa sổ. Khi trời trong trong thấy từng rặng cây trơ lá ở xa xa, mấy mái nhà như rũ xuống trong mưa. Nhìn cảnh đó chắc bạn cũng nhớ nhà như tôi? Thèm một bữa cơm nóng với canh chua, với thứ gì đó kho mặn mặn, thêm một chén nước mắm ớt kế bên. Nghĩ chắc giờ này ở nhà trời bắt đầu lạnh, lá bắt đầu chuyển màu, chắc mẹ tôi đang lụm cụm lo che chắn mấy chậu rau cải ở sau nhà. Rảnh quá nên sáng đó là lần hiếm hoi tôi nhớ đến chỗ làm, chắc mọi người đang bận rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị thuốc cho vòng discharge đầu tiên như mọi hôm. Chắc lại có một bệnh nhân nào đó nằm thiêm thiếp rên tôi muốn về nhà chỉ vì cái toilet ở nhà vẫn ấm hơn và tiếng dội nước nghe vui tai hơn.
Đổi mấy chuyến xe cuối cùng cũng đến ga Gakuemmae, cách
Nara station chừng mười lăm phút. Ông bà chủ nhà đậu xe chờ sẵn ngay cổng ra. Họ
chắc đã ngoài sáu mươi, đã nghỉ hưu và bà có vẻ rành tiếng Anh hơn ông. Họ có
hai người con, một trai một gái giờ đã có gia đình ở riêng nên nhà rộng thênh. Con
đường về nhà lúc hẹp lúc rộng, lên dốc nhiều, qua một cái hồ nước khá lớn. Các
con đường gần nhà họ khang trang, nhà nào ra nhà nấy, kín cổng cao tường. Phần
lớn nhà hai tầng. Đi mấy tuần cuối cùng có cơ hội nhìn qua khu dân cư khá rộng,
như nhà vườn. Xem ra đây là khu khá giả. Ở Manazuru cũng là khu dân cư nhưng chật
hẹp, bên trong trang trí đúng kiểu Nhật như tôi từng tưởng tượng. Còn nơi này
đúng là giống ở nhà hơn, rộng thênh, vườn trước vườn sau với nhiều loại rau, loại
hoa được chăm bón kỹ, xanh um.
Hai ông bà chủ kỹ đến nỗi khi vào nhà ông nhấc từng chiếc
va ly của chúng tôi lên, lấy khăn lau hết mấy cái bánh xe. Kỹ, nhà gọn gàng sạch
sẽ nhưng điểm trừ là trong nhà và phòng ngủ có mùi hôi đặc biệt. Một mùi chưa từng
gặp qua, không thể diễn tả bằng lời. Vào phòng tôi phải mở toang hết cửa sổ dù
bên ngoài đang lạnh. Nara đáng nhớ là vì mỗi sáng trước khi ra đường tôi phải xịt
nước hoa. Điều rất hiếm xảy ra khi đi xa. Có thể là bao mền gối không được giặt
thường xuyên mặc dù có nhiều khách ở? Họ có nuôi chú chó nhỏ nên tôi suy ra một
phần mùi chắc từ sinh vật nhỏ dễ thương này. Buổi tối ngồi uống trà hỏi ra mới
biết mỗi tháng họ dẫn chó đi salon tắm và cắt lông một lần, vậy thôi. Tắm một lần
trong 30 ngày? Ông chủ nói loại chó này không ra mùi hôi. À, ra vậy.
Buổi tối đầu tiên họ nấu ăn cho cả nhà. Cả nhà hôm đó gồm
có hai chúng tôi, một bạn Pháp và một bạn Tàu từ Thượng Hải. Một bữa ăn ấm cúng
với okonomiyaki do ông làm, chiên tại bàn, sushi và phần bà là hái nấm từ đâu
đó sau nhà và bánh tráng miệng. Tai nấm to hơn bàn tay họ gọi là shiitake (mình
gọi nấm đông cô). Lâu lắm tôi mới được ăn nấm tươi mà ngon như thế. Tráng miệng
là bánh táo (apple pie) và trà.
Chuyện bạn Tàu giỏi tiếng Anh là vì du học ở Chicago ba năm sau đó về nước làm việc vì là con một. Chuyện bạn thích Tokyo nhưng để sống sẽ chọn Nara. Chuyện bạn lặn lội trong mưa cả ngày nay, đổi bốn lượt xe để đến núi Yoshino, may là hoa anh đào chưa bị mưa phủi đi hết. Chuyện chúng tôi ngược xuôi Bắc Nam, lên núi rồi lại xuống biển. Chuyện nghỉ làm lâu quá, ở Nhật đến 5 tuần họ hỏi không chán không mệt không nhớ nhà à? Trả lời có hết nhưng không hối hận chút nào vì biết đâu đi được một lần rồi không có duyên trở lại? Nếu được trở lại thì hay quá vì bây giờ đã có người quen.
Mệt, ăn no, cười nhiều nên ngủ thẳng một giấc tới sang.
Dậy trễ, khi ra đến Nara station cũng đã trưa nên
đi lòng vòng con đường kế bên kiếm đồ ăn no rồi mới đi xem cảnh. Đi một lúc mừng
quá vì thấy quán ăn có chữ Việt. Gặp lúc đang đói nên nhào vào liền. Tôi không
theo đạo nhưng nhớ một câu trong đạo Chúa có ý như ước đi sẽ được, hãy gõ cửa sẽ
mở ra. Tình cảnh lúc đó đáng để cảm tạ.
Quán ăn bên trong trang trí đậm chất Việt với cờ đỏ sao
vàng, tranh áo dài, bình trà bằng trái dừa… Nhân viên không thấy ai giống người
Việt cả. Họ nói tiếng Anh và Nhật, khác đông nhưng hầu hết cũng là người Nhật.
Tôi hỏi cô bé bưng cơm ra mới biết đầu bếp người Việt nhưng chủ lại là người Nhật.
Nghe xong chẳng biết nên vui hay buồn. Tất cả các phần ăn đều có kèm theo chén
cơm trắng với thịt kho. Thịt được cắt miếng nhỏ vuông, kho khô. Tên quán “Cơm Ngon”.
Bún bò cũng thường thường không được đủ rau nhiều thịt như ở nhà nhưng hôm đó
ngon đặc biệt. Một trong những bữa ăn đáng nhớ ở Nhật và chắc sẽ nhớ lâu.
Thời gian còn lại trong ngày đã lòng vòng ở Nara Park. Ngắm
hoa và chọc cho nai rượt. Sẽ chi tiết sau.
Để kết thúc chuyện ‘cơm nhà’ là món canh chua dã chiến tụi
tôi đã nấu vào buổi tối cuối cùng ở Nara. Cơ hội cuối cùng có nhà bếp trong thời
gian gần 2 tuần còn lại nên phải nấu thôi. Canh chua nấu bằng chanh, cá salmon, đậu
bắp, giá và cần tây. Không có quế hay ngò. Chỉ nêm bằng muối và đường. Chấm muối tiêu. Canh ngon nhất
nhì từ đó giờ tôi được ăn, nấu ở nhà người lạ, không có miếng nước mắm nào. Nhìn vào tô canh bạn biết thứ gì
đắt nhất hôn? Đậu bắp 200Y bốn trái, cần tây 100Y một bẹ. Protein rẻ nhất, 300Y
miếng cá to bằng bàn tay.
Tôi nói bữa ăn này chủ yếu để tụi mình refresh vị giác, để
tiếp tục với đồ ăn Nhật vào những ngày tiếp theo. Cho dù yêu thích món ăn ở nơi
nào đó đến cách nào đi nữa thì có lúc cũng cần xả hơi, khi ăn lại đồ ăn Việt vẫn
thấy ngon hơn, hạnh phúc hơn. Với tôi là vậy.