Sunday 26 June 2016

Nhiều khi thà là...

Nhiều khi quay lại con đường cũ
Thấy mình lạc lõng lối quen xưa
Bờ vai đâu phải vai ngày ấy
Tay cũng buông rồi chẳng lo mưa

Nhiều khi thà là cuộc bán mua
Phiên chợ tình yêu những ráng chiều
Nửa cân lời ngọt thương tám lạng
Tan chợ rồi thôi chẳng nhớ nhiều

Chiều nay ngồi quán cà phê cũ
Nắng rọi làm loang lổ cả hai
Bàn tay chưa ấm tay người khác
Từng ấy năm mà đâu đã phai









Friday 24 June 2016

Thành phố hai tầng

Một thành phố từng bị lũ lụt triền miên vì thế cho nên cái thành phố mà bạn thấy hiện tại đã được nâng lên ít nhất là 6 feet (gần 2m) để tránh tình trạng lâu lâu các tòa nhà hay lâu đài lại bị ngâm trong nước. Trong khoảng nâng 6 feet này là một thành phố khác mà ít ai biết đến, từng được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau từ tránh bom đạn, nơi làm hay chứa vũ khí, lao tù hay nơi để trị tội các tù nhân một cách bí mật. Ngày nay một số tầng hầm này được sử dụng để mở pub, club, nhà hàng..nhưng còn biết bao nhiêu ngõ vẫn im lìm chưa ai tìm tới. Và cũng vì thế mà đây còn được gọi là “City on top of another city”. Nơi này được chương trình “Cities of the underworld” quay khá nhiều, chỉ sau Moscow, toàn những nơi kiên cố dưới lòng đất nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.

Đó là Prague. Lại một thành phố với những chiếc cầu vắt qua một dòng sông khác, Vlata, cũng thênh thang, cũng tràn ngập màu sắc hai bên bờ mặc dù không nổi tiếng bằng dòng Danube. Hình dáng Charles Bridge tượng trưng cho thành phố có vẻ cổ xưa và uy nghiêm hơn, nghệ sĩ hơn Chain Bridge bên Budapest. Prague là điểm đến cuối cùng của mình ở các nước Đông Âu nên có phần mệt mỏi nhưng cũng được dịp để so sánh với 4 thành phố khác vừa mới qua. Đặc biệt là so với Budapest. Cả hai điều có dòng sông đẹp chảy qua thành phố, điều có các điểm du lịch nổi tiếng nằm hai bên bờ sông, những chiếc cầu với hình dạng khác nhau và người dân ở hai nơi đã từng thờ cùng một chúa. Khác là Prague có vẻ nổi trội hơn, màu mè hơn một chút nhưng mình có cảm giác người dân bên Budapest thân thiện hơn, từ ánh nhìn đến cách trò chuyện.





Mình đón bus từ Budapest qua Prague, cũng đi với Orangeways. Khi đến nơi đã chiều, hôm đó lại nhiều mây. Gởi hành lý ở một trạm xe lửa gần đó rồi tranh thủ lúc trời chưa tối đi lên một khoảng xanh đầy hoa nằm trên quả đồi cao cao. Người dân địa phương gọi đây là công viên, nhưng mình đã quên mất tên. Rất rộng, có nhiều ngõ leo lên, có đường xe chạy, có cả hệ thống cáp treo để lên đỉnh nhưng hôm đó không thấy hoạt động nên leo cũng vất vả. Bù lại phong cảnh rất đẹp, với nhiều cây cao lá đã bắt đầu ngã vàng. Càng leo lên cao tầm nhìn xuống thành phố càng rộng ra, trời nhiều mây nên chỉ thấy lờ mờ. Nếu gặp ngày trời trong, họ nói có thể nhìn thấy cả thành phố hai bên bờ sông.



Đường dốc nhưng khi lên đỉnh lại bằng phẳng. Có nhiều khu trồng hoa hồng đủ màu đủ loại. Có khu trồng hầm bà lằng đủ loại hoa và cây cỏ, nhìn không gọn gàng nhưng đẹp nhẹ nhàng, làm mình nhớ tới những bức tranh hoa của Monet.

Nếu so với các thành phố bên hướng này thì Prague đúng là lãng mạn. Không thể diễn tả hết bằng lời nhưng một khi đặt chân đến đây bạn sẽ cảm thấy điều đó. Chẳng trách nhiều người yêu nơi này. Hãy bỏ qua mặt trái của thành phố, của con người và những hành động của họ. Chỉ xin giữ lại sắc đỏ ấm áp của những mái nhà hai bên bờ sông, sắc xanh đang ngã vàng của những hàng cây, tiếng nhạc du dương trên cầu và mùi thơm cùng vị chua ngọt của món giò heo nướng.


Nhiều thứ vương vấn vậy nhưng không có anh nào chờ ở bên kia cầu nên mình về với trái tim bình an và thong dong đi tiếp.


Monday 20 June 2016

Một chiều đông Melbourne

Một chiều mùa đông gần giữa tháng Sáu. Nắng tắt, gió nhẹ. Hơi lạnh bắt đầu thấm vào da.  Tạt vào Royal Arcade để tìm chút hơi ấm. Tôi vẫn thích ghé vào nơi này mỗi lần vào Melbourne CBD vì những cánh cửa cong cong, mấy cái bảng hiệu uốn éo, nhợt nhợt xưa xưa. Kiểu hoàng gia, tôi vẫn hay đùa.

Tôi mua một cái macaron mùi chanh dây (passion fruit) ở Little Royal macarons. Và đi đến cuối arcade mua thêm ly latte. Cỡ trung, đem đi, không đường. Đó là một tiệm cà phê Ý, tôi quên mất tên chỉ nhớ họ kê vài cái bàn nhỏ, vài cái ghế tròn sát cửa.      Chỗ đứng chờ hẹp, ấm chỉ vừa cho khoảng 4 người chen vào. Trong khi chờ anh chàng đẹp trai hóm hỉnh pha cà phê, tôi tranh thủ đọc mấy dòng về Capricorn từ một phần trang báo họ cắt ra dán trên bệ. "Chuyện bạn thích uống trà hay cà phê có thể nói lên tính cách của bạn". Còn thêm năm sáu dòng nữa, tôi hiểu từng chữ một nhưng đọc hết cả đoạn lại không hiểu gì. Bởi vậy từ xưa giờ tôi luôn cho rằng chuyện coi bói xem tướng chẳng bao giờ gặp đúng tầng số của tôi. Đó là một ngôn ngữ hoàn toàn khác, khó hiểu vô cùng. Hay là lòng tin của mình không đủ mạnh?

Liếc qua thấy tôi đang chăm chú đọc, anh chàng vừa chìa ly cà phê cho tôi vừa hỏi " tuần tới của cô thế nào? " tôi không hiểu mấy dòng này, mà chắc không đến nỗi nào. Chỉ biết hiện tại cần uống liền một hớp cho ấm, ngoài kia lạnh quá."

Hơi ấm và mùi thơm từ ly cà phê làm tôi dễ chịu hơn. Tay bớt tê vì lạnh. Đường phố lúc này đã vắng người, ai cũng bước những bước dài hơn so với khi trời chưa tối. Một cặp trẻ đi đối diện trên tay họ cũng cầm ly cà phê, vai sát vai im lặng. Người mẹ trẻ khum xuống kéo cái khăn len che cổ con, đẩy xe đi nhanh. Tiếng bánh xe lăn trên mấy chiếc lá khô tạo nên thứ âm thanh vỡ vụn, bị át bởi tiếng gió vút qua.

Đi thêm một đoạn tôi thấy một quầy nhỏ được dựng lên giữa đường " Le  petite Creperie". Rộng chừng hai mét vuông mà nhìn sơ qua thấy đủ đồ nghề từ dâu tây, chocolate, chuối bơ đường.. Bột được đựng trong một thùng kem cũ. Bồn rửa tay bé tẹo. Trên giá có bộ loa cũ dây nhợ chéo qua chéo lại. Chủ nhân nơi này là một anh chàng người Pháp, chắc chừng hai mấy. Biết người Pháp khi nghe giọng anh hỏi khách muốn bánh loại nào. Tôi đứng lại nửa phút, thấy anh chàng đang tráng bánh một cách điệu nghệ, một tay vừa kéo bột cho đều một tay đang bấm chọn nhạc. Có hai bạn gái đang líu tíu đứng chờ. Tôi bước đi bên tai còn nghe tiếng hát đùng đục "you shot me down, I hit the ground...Bang bang".

Một buổi chiều mùa đông ở Melbourne. Thứ Hai mười ba. Mừng sinh nhật nữ hoàng. Bà bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

Thursday 9 June 2016

Đông

Những con đường những hàng cây
mùa thiếu nắng
Nghe trơ trọi một vệt dài
vắng gió hiu
Rồi buổi sáng rồi cà phê
nghe ấm đắng
Nhìn dòng người ra đi trở lại
vắng bóng theo


Monday 6 June 2016

...


Con đường hẹp những chùm hoa tím rũ

Tôi hỏi người in đủ dấu chân chưa...