Wednesday 30 November 2016

Ừ THÌ MUNICH CŨNG LẠ


Hai hôm trước đi ngang một quán bar có kiểu trang trí lạ, dễ gây ấn tượng với người qua kẻ lại ở Docklands, Bohemian Bar. Màu sắc nổi bật, những ô vuông hình ảnh đan chen nhau từ hai vách ngoài vào đến bên trong. Có gương mặt người, có những ký hiệu, có ô đa sắc. Nhìn lâu lắm vẫn chưa hiểu được hết từng ô vuông đang chuyển tải cái gì. Bohemia là tên cũ của Czech nhưng không hiểu sao đi ngang đó tôi lại nhớ Munich. Có lẽ do nhiều đường kẽ màu mè đập vào mắt cùng lúc nên choáng. Nhớ nhầm.

Có một đoạn cũ rích tự mình viết tự mình hay trích mỗi khi nhớ về đâu đó.

Có nhiều nơi đã đi qua mỗi lần nhớ lại tùy theo nơi nào, ở đâu, khoảng thời gian nào…sẽ gợi lại những điều khác nhau. Có thể là một màu đặc trưng nào đó, một con đường, một mùi hương, một món ăn, một câu nói hay một cái nhìn. Những điều này chưa hẳn là những điều mình thích hay hài lòng nhưng bằng cách nào đó đã ở lại trong ký ức lâu và rõ nhất. Và mỗi khi bắt gặp lại hay có cảm giác từa tựa thì hoặc là có chút nao nao, hoặc là mỉm cười vu vơ hoặc là đá đại thứ gì đó đang ở dưới chân nghe “xoảng” một tiếng và bước tiếp.”

Hoặc chỉ đứng im chẳng làm gì cả, hiểu lơ mơ những gì trước mặt rồi bỏ đó mà quên hình ảnh một nơi khác đang tranh thủ ùa về.

Munich lọt vào chặng cuối của một chuyến đi. Đã mấy năm rồi. Lại lôi chuyện cũ ra kể tiếp. Hôm trước có người nói ngán Châu Âu quá rồi, đi miết mà lại phán câu đó làm mình ganh tị hết biết.

Munich được biết đến vì nhiều thứ, kể ra một list dài dọc chưa hết. Sơ sơ đây là vùng giàu có, Oktoberfest, BMW, tháp đồng hồ, chuyện buồn Olympic….Còn vô số những chuyện khác mà để thổ địa vùng này kể ra sẽ rõ ràng hơn vì mình chỉ là khách ghé chơi.

Với tôi, đã bắt gặp và nếm trải những đặc sản nơi này nhưng nhớ nhiều thứ không thuộc về Munich thì phải. Có chút ngạc nhiên, dĩ nhiên là thích thú. Chỉ là vài chuyện cỏn con.

Đầu tiên là về cái ăn. Vú dê và thịt thỏ nướng. Nghe giật cả mình. Ai tưởng được đến Munich lấp lánh màu bia lại được ăn mấy thứ này. Mà nói thật, khi đến đây dù tửu lượng đã tăng đáng kể nhưng mồi nhắm cỡ đó nhỏ lớn chưa từng biết qua. Ở nhà toàn ăn đồ hiền hiền kiểu như rau luộc chấm chao, rau nấu canh, cá kho, thịt heo chiên nướng…chứ món ngon vật lạ exotic kiểu này khiến người ta tò mò. Host nói vậy thì coi như thấy thịt đặt tên thôi, dễ tin dễ nuôi mà. Chiều hôm đó sau khi dẫn đi một vòng trung tâm, bạn host tuyên bố là phải đi đến khu Thổ để kiếm mua đậu bắp và rau thơm. Khu phố này có hơi lộn xộn, nhìn có vẻ bụi hơn các con phố khác. Rau thơm chuối chát họ bán đầy nhưng đậu bắp là thứ xa xỉ. Chỗ lạ món lạ là chuyện thường, dù xuất xứ rất quen.

Chuyện thứ  hai cũng không ngờ lại bắt gặp một đàn panda ngay trong cái park gì đó gần trung tâm. Bao nhiêu con không rõ nhưng hai màu trắng đen dày đặc từ thấp đến cao. Con giả thôi, hội bảo vệ động vật tổ chức hay sao đó. Quang cảnh lúc đó, buổi chiều đó khó diễn tả được. Đã từng thấy hình ảnh tương tự ở Avenue of Stars, HK nhưng đã không ấn tượng như khi gặp lại ở Munich. Có lẽ dễ thương hơn.

Và Wall Street Café ngay tại Munich. Chẳng có gì đặc biệt đúng không? Ừ, thường thôi. Chỉ là một cái tên giữa bao nhiêu thứ chói sáng bao quanh. Nhiều khi quên mất, nhiều khi nhớ những chuyện lộng lẫy trong đó lại đan chen bao nhiêu thứ rất bình thường. Tua qua tua lại mới nhận ra, thì ra chuyện thường đã tuột qua góc mắt thường xuyên hơn mình tưởng.

Sunday 6 November 2016

Nhà ở Berlin


Hỏi ở Berlin tôi nhớ gì nhất? Bún riêu cua.

Sao không là currywurst nồng nồng cay cay?

Sao không là mái vòm được chạm trổ tinh tế từ ngoài vô trong, nơi được in trên hầu hết các postcard?

Sao không là Alexanderplatz với chiếc đồng hồn thế giới to đùng phía trước?

Sao không là buổi sáng nhiều mây giữa khu chợ thủ công bên bờ sông hay những tảng xi măng vuông góc để tưởng nhớ một thời u tối?

Có những chuyện mình không giải thích được mà chỉ cảm thôi.

Buổi chiều đó sau khi vật lộn với mớ hành lý lỉnh kỉnh từ Dresden, rồi Potsdam, tụi tôi cũng đến nơi.  Không biết đã leo bao nhiêu bậc thang, khi lên đến mặt đường mưa như xối vào mặt làm tôi tỉnh hẳn. Quên hết cả lạnh. Quên luôn mình đang đứng trên đất lạ. Quên mang dù, mà nếu có cũng biết làm sao che, hai tay vừa xách vừa kéo. Vòng qua con phố nhỏ, quẹo vào cái cổng to to vì mưa lớn nên chẳng thấy rỏ thứ gì cả. Qua một hành lang dài. Bước vào nhà hơi ấm phả vào mặt và mùi riêu cua như ôm cả tôi và những thứ cồng kềnh bên tôi. Ấm quá. Hai gương mặt xa lạ đón hai đứa tôi với cái cười ngọt trên môi và những lời hỏi han như đã quen biết từ lâu. Đó là cảm giác ấm cúng của những lần đi xa về, mở cửa bước vào nhà mình.

Đừng hỏi tại sao tôi tài quá đoán ra được mùi cua mà lại là bún riêu. Chẳng có bí quyết gì đâu, chỉ là lúc đó lạnh quá, lại đói lại thèm một tô gì nóng nóng ăn cho ấm người nên khi đánh mùi đồ biển đoán đại thôi. Nói thật, đó là tô bún riêu ngon nhất tôi được ăn cho đến bây giờ, khi đang viết mấy dòng này. Hai cô chú nói tụi tôi có lộc ăn, cua tươi luôn đấy. Giữa tất cả xa lạ mà tôi như đang ở nhà, cảm giác nhớ “mùi nhà” trong mấy tuần qua tạm thời đi vắng. Đó là hạnh phúc. Chỉ đơn giản vậy.

“Ta yêu hôm nay. Ngày rất dài màu mắt vẫn lung linh”.