Một đoạn đã viết vào năm 2009 sau chuyến đi qua ba nước Mã Lai, Singapore và Thái Lan. Hôm nay trời lạnh gió hù hù nên đem ra đọc lại...cho ấm.
Đáng lẽ năm đó nên mua bản quyền mấy chữ “Đi để được trở về” rồi buộc chặt trên blog, bây giờ trễ quá rồi.
Có chút hối hận.
"3 tuần. Qua 3 nước khác nhau: Malaysia, Singapore và Thailand. Thấy nhiều điều mới lạ, ăn nhiều món ăn lạ, ngon. Gặp những gương mặt lạ, dễ thương có, lưu manh có, trai đẹp có, gái đẹp có và nửa này nửa kia cũng có.
Đi để thấy một Genting highlands ở KL cao ngất, chìm lờ mờ trong mây. Nơi đây nổi tiếng vì chiều cao và vì có khách sạn lớn nhất
...thế giới, trên 6000 phòng thì phải, tên gì tự nhiên quên mất.
Đi để thấy từ ngòai đường, trong shop, quán ăn ở KL tòan là người hồi giáo. Mặc dù mình không kỳ thị nhưng ban đêm có phần sợ khi đi tới các khu vưc ít khách du lịch.
Đi để thấy một Singapore rợp bóng mát, sạch sẽ và đầy sức trẻ. Và thấy đất nước họ phát triển cỡ nào, có lẽ còn hơn Úc nữa là. Một nước với đời sống đắt đỏ không thua gì Úc và để sở hữu 1 chiếc xe hơi ở đây người ta phải trả gấp 3 lần tiền so với Malay. Và lần đầu tiên tới fish spa cho cá làm massage chân. Đi để biết mình muốn được trở lại đây dù cái gì cũng đắt.
Đi để thấy một ChiangMai rất giống miền quê vn, người dân rất dễ thương và hiếu khách. Có khác là ngòai đường xe hơi chiếm đa số và Tây ba lô đi dập dìu.
Đi để thấy khu tam giác vàng ngày nào (biên giới Thai, Burma và Laos) giờ chìm nghỉm giữa dòng nước đục ngầu. Không biết có ký vàng nào bị chìm ở đó không ha. Được đặt chân lên đất Lào, thêm 1 cái stamp trên passport và hứa một ngày sẽ trở lại đất này.
Đi để mỗi ngày vừa ăn sáng vừa nhìn thấy biển. Đảo Phuket thì kiếm đồ biển tươi mờ cả mắt, và đắt hơn cả Melb. Được cái bãi biển cát rất mịn, nước trong, nhìn thấy từng bầy cá đủ màu. Đó là ở Kota, còn biển Patong thì khỏi phải bàn, thấy ớn.
Một Bangkok đồ ăn bán đầy đường, đồ hiệu copy cũng đầy đường. Sợ nhất là thấy từng nùi dây điện ngay sát trên đầu mình, ý là ngay giữa thành phố Bangkok. Xui là nhằm ngày cần xài internet để email về nhà phải lội mưa bì bỏm mới tới được quán internet.
Đi để biết thế nào là bị rạch giỏ, mất bóp. Cuống cuồng gọi về cancel cái credit card để rồi mấy tiếng sau cái bóp mình được tìm thấy trong một thùng rác công cộng ở đâu đó giữa Bangkok phồn hoa. Nhẹ tênh. Khi mở bóp ra thấy trống trơn, chỉ trơ trơ cái credit card. Bởi vậy mới nói từ xưa tới nay tiền mặt luôn được ưa chuộng hơn thẻ, nhất là ở Châu A'. May bữa đó là ngày cuối cùng trước khi quay về, mình gần hết tiền nên chỉ còn mấy chục đô Úc và vài trăm baht trong bóp.
Trở về..
Lên được 1 kí
Đen thêm 1 tí
Và có phần xấu xí!!
Trở về với chăn ấm, nệm êm và cuộc sống bình thản nhưng nhiều khi có hơi đau đầu...vì bận.
Trở về mới thấy mấy tuần trước mình nghĩ là cơ thể chưa biểu tình đòi nghỉ xả hơi là sai.
Trở về mới có dịp thở phào, ừ, cơ thể mình cảm ơn hết biết.
Trời lạnh quá, thèm được một buổi trưa nóng như Phuket.
Thèm nước dừa tươi.
Thèm gỏi đu đủ, ba khía an với cá nướng.
Thèm xòai, thèm bòn bon Thai.
Thèm xôi xòai.
Thèm những bữa ăn sáng thịnh sọan như ở KL.
Thèm những khoảng lặng như lúc thảnh thơi ngồi cho bầy cá rỉa hai bàn chân.
Và trở về
Để mỗi sáng uống nhanh ly cafe, ăn lát sandwich và chạy.